Cửa xe đã mở, một đống rắn lít nha lít nhít bò trên ghế lái, nhìn thấy mà tê cả da đầu.
Trong đó có một con quấn trên vô lăng hệt như da rắn, chỉ có cái đầu ngóc lên cao và chiếc lưỡi đỏ như máu thè ra cho biết đây là một con rắn còn sống.
Nhìn kĩ hơn, trên ghế lái phụ và ghế sau cũng có rắn.
Khi cửa xe được mở cũng đã có rắn bò ra khỏi xe.
“Mẹ kiếp!”
Mã Sơn mắng một câu, nhưng lại bó tay hết cách.
Đánh nhau anh ta không sợ, nhưng còn đánh rắn, một con còn dễ xử, một đống thế này thì anh ta thực sự không biết nên ra tay như thế nào.
“Anh bảo vệ chị Na đi”.
Lý Dục Thần dặn một câu rồi đi về phía xe.
Không biết từ khi nào trên tay anh đã có thêm một lá bùa, anh lắc nhẹ, lá bùa trên tay lập tức bốc cháy.
Lý Dục Thần đọc nhẩm vài câu thần chú rồi vung tay lên, lá bùa đang cháy biến thành một tia sáng bay vụt vào trong xe.
Bỗng chốc có một ngọn lửa đỏ thẫm bao trùm cả chiếc xe.
Mùi cháy khét khó ngửi lập tức toả ra.
Một lát sau, lửa tắt.
Chiếc xe vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu, những con rắn kia đều đã cháy thành tro.
Lý Dục Thần thổi nhẹ một hơi, một cơn gió thổi qua, tất cả đều biến thành bụi bặm, trên xe không còn dấu vết nào khác.
Châu Na và Mã Sơn đều há hốc mồm.
Họ đã bao giờ được thấy kiểu pháp thuật tiên gia này đâu, họ cảm thấy ảo như đang xem phim điện ảnh vậy.