Quân hậu Đại Tề Du thu lại nụ cười nhợt nhạt. “Nếu vậy hắn không đáng được bổn quân coi trọng.”
Trác Kim gật đầu. Đại Tề Du lập tức nói thêm. “Hoàng thượng hôm qua còn giận dỗi với bổn quân, nói đồ ăn ở ngự thiện phòng không dùng nổi, không có vị ngọt thanh như đồ ăn ở thôn Tú Thuỷ, hôm nay Thiệu Vân An lại vừa lúc đưa tới đồ mới. Ngươi mau đem nguyên liệu đến ngự thiện phòng, nói bọn họ chuẩn bị vài món, cơm trưa hoàng thượng chưa dùng được mấy khẩu.”
“Vâng.”
“Cố nguyên cao lần trước còn dư lại, cái nào chưa mở bình thì mang hết đến phủ đại tướng quân đi.”
“Vâng.”
Trác Kim hô người tiến vào chuyển mấy cái rương đi. Quân hậu cầm hai phần tấu chương dày cộm, ôm hộp mạt chược tiến vào bên trong.
Thân là nam tử, thân là người có hoài bão, từng ở trên chiến trường quả quyết sát phạt bốn phương, Đại Tề Du chưa từng nghĩ đến có một ngày y sẽ tiến vào hoàng cung, trở thành phi tử chi nhất của quân vương. Đại Tề Du thâm ái Vĩnh Minh đế Mộ Dung Khôn, từng vì vậy mà đau khổ, sầu não. Y có hoài bão của chính mình, nhưng lại đem lòng yêu người không nên yêu nhất trên thế gian này. Vì người nọ, y từ bỏ hoài bão, thậm chí bỏ qua sức khoẻ của bản thân, cam tâm tình nguyện vì nam nhân kia ăn vào dựng quả, cam tâm tình nguyện vì nam nhân kia lưu lại hậu cung, từ đây không còn tự do.
Đại Tề Du thực may mắn. Sự trả giá của y được hồi đáp. Y chiếm được tình yêu khó kiếm từ nam nhân, ái tình sâu đậm. Nam nhân xem y như trân bảo, mặc dù thân mình y bị huỷ hoại, vô pháp dựng dục con nối dõi, nam nhân vẫn thâm tình với y như ban đầu, không rời không bỏ, thậm chí càng thêm thương tiếc, bảo vệ y. Nhưng sâu trong nội tâm, Đại Tề Du ngày càng bất an. Sự bất an bắt nguồn từ việc y không có cách nào trợ giúp nam nhân chấn chỉnh lại giang sơn, bất an vì không thể lưu lại cho nam nhân một hài tử.
Vĩnh Minh Đế giao trà và rượu cho Đại Tề Du quản lý, một là tính nhiệm y, hai là có việc gì đó để y làm. Vĩnh Minh Đế thâm ái quân hậu của mình làm sao lại không rõ suy nghĩ, những uỷ khuất trong lòng y. Người này vốn dĩ nên ở trên chiến trường, trên triều đình tuỳ ý hiển lộ bản lĩnh, chứ không nên bị khoá lại ở hậu cung an nhàn. Từ sau khi được giao quản lý sinh ý trà và rượu, quân hậu bận rộn hơn trước nhiều, tâm tình cũng tươi sáng lên, y rốt cuộc có thể vì Vĩnh Minh đế phân ưu. Mà lúc này, y nhìn tấu chương “quỹ cứu trợ” trên tay, máu nhiệt huyết lại lần nữa sôi trào. Sự tình mới lạ thế này khiến y cực kỳ hứng thú.
“Hoàng thượng giá lâm…”
Đại Tề Du hoàn hồn, thả tấu chương xuống, tâm tình vui vẻ đứng lên, bước nhanh ra ngoài nghênh đón. Vừa mới từ bên trong bước ra đã gặp phải Vĩnh Minh đế bước chân gấp gáp tiến đến, Đại Tề Du cười hành lễ. “Thần bái kiến hoàng thượng.”
“Quân hậu chớ đa lễ.” Vĩnh Minh đế đỡ lấy Đại Tề Du, trên mặt mang theo ý cười. “Trẫm nghe nói Tưởng Khang Thần đem theo một ít đồ vật thú vị trở về, trẫm đã lệnh bọn họ mang ngự thiện đến Cảnh U cung, ngươi bồi trẫm ăn.”
“Thần tuân chỉ.”
“Cho trẫm nhìn thử đồ vật mà Tưởng Khang Thần đem về đi.”
Đại Tề Du cười nói. “Hoàng thượng hay là dùng ngự thiện trước đi rồi hãy xem, thần sợ hoàng thượng nhìn xong sẽ không có tâm tình dùng bữa.”
Vĩnh Minh đế cười to. “Quân hậu nói vậy nhất định là đồ vật rất thú vị. Tốt! Trẫm nghe quân hậu, dùng thiện trước!”
Vĩnh Minh đế nắm tay quân hậu kéo y ngồi xuống. Đại Tề Du nói. “Trác Kim, đi lấy hộp mạt chược đến đây.”
“Vâng.”
Vĩnh Minh đế hiếu kỳ. “Mạt chược?”
“Tưởng Khang Thần mang về, nói là đồ chơi, thần còn chưa có xem.”
Vĩnh Minh đế hứng thú. “Mau cho trẫm nhìn một cái.”
Trác Kim mang hộp mạt chược đến mở ra trước mặt Vĩnh Minh đế và quân hậu. Thiệu Vân An dâng tặng hộp mạt chược cho chỗ chống lưng lớn đương nhiên đâu thể tuỳ tiện. Chất liệu giống như khối rubik, bộ mạt chược được làm hoàn toàn từ thạch anh. Chỉ phần chất liệu thôi đã đủ khiến Vĩnh Minh đế và quân hậu bất ngờ. Hai người cùng lúc cầm bài lên. Vĩnh Minh đế nhìn mặt bài chấm bảy lỗ tròn (thẻ bảy), ánh mắt hiếu kỳ. Trên tay quân hậu là một quân kê (gà), y cũng không hiểu.
Trác Kim. “Hoàng thượng thiên tuế, chỗ này còn có một tờ giấy, dường như viết cái gì đó.”
Quân hậu vươn tay lấy, mở ra, đọc chữ trên cùng. “Quy Tắc Chơi Mạt Chược.” Y nhìn Vĩnh Minh đế, xích lại gần, cùng Vĩnh Minh đế đọc quy tắc.
Đây là quy tắc chơi mạt chược Thiệu Vân An tỉ mẩn viết ra. Tặng mạt chược cho chỗ chống lưng lớn đương nhiên phải giải thích cho nhân gia cách chơi chứ đúng không. Thiệu Vân An viết kỹ càng tỉ mỉ. Vĩnh Minh đế và quân hậu càng xem càng bị thu hút, đợi xem xong, Vĩnh Minh đế ra lệnh. “Truyền Ông lão và Đại lão tướng quân vào cung, nói trẫm có “chuyện quan trọng” cần trao đổi với hai người, cần hai ngươi trụ ở trong cung mấy ngày.”
Quân hậu lắc đầu cười. “Hoàng thượng, phải cẩn trọng không lại bị bá quan vạch tội.”
Vĩnh Minh đế danh chính ngôn thuận nói. “Đồ chơi mới lạ như vậy đương nhiên cần người đến cùng trẫm nghiên cứu chứ. Trẫm giải trí, tâm tình tốt, mới càng chuyên tâm làm chính sự, chẳng lẽ cái này không phải chính sự? Với lại, trẫm thực sự có chuyện quan trọng cần thương nghị với các lão.”
Quân hậu cười ra tiếng, y chỉ thuận miệng nói thôi mà.
Ngự thiện phòng mang điểm tâm lên, Vĩnh Minh đế cho cung nữ và thái giám lui ra, cả Trác Kim cũng không lưu lại. Thời điểm Vĩnh Minh đế dùng thiện ở Cảnh U cung không cho phép người ngoài ở bên cạnh, người trong cung ai cũng biết thòi quen này của hoàng thượng. Đại Tề Du gắp thức ăn cho Vĩnh Minh đế, nói. “Vị nhị công tử của Hằng viễn hầu phủ đã đi Sắc nam phủ. nếu không có gì ngoài ý muốn chắc chắn là vì trà và rượu. Thần nghe nói, thủ hạ của hắn có chút giao tình với hai người kia.”
Vĩnh Minh đế cười lạnh. “Ai chẳng biết trẫm thiếu bạc thiếu tiền đến nối bổng lộc sắp giao không ra, Hằng viễn hầu phủ đúng là ăn gan hùm mật báo, dám tranh giành với trẫm, có phải Hằng viễn hầu phủ cho rằng trẫm không dám đụng vào bọn họ!”
Đại Tề Du nắm tay Vĩnh Minh đế. “Hoàng thượng đừng tức giận, thần sẽ không để kẻ bất luận kẻ nào cướp đi sinh ý của hoàng thượng. Cả Hằng viễn hầu phủ, hoàng thượng muốn xử thế nào cứ xử, thần và Đại gia vĩnh viễn đứng phía sau hoàng thượng.”
Vĩnh Minh đế trở tay nắm lại tay quân hậu. “Trẫm biết, trẫm làm cái gì ngươi đều lý giải, ủng hộ trẫm.”
Đại Tề Du rút tay ra, nhét đũa vào tay hoàng thượng. “Dùng bữa trước đã, thần nói chuyện này ngài khẳng định cao hứng.”
“Chuyện gì?” Vĩnh Minh đế “nghe lời” gắp thức ăn.
Đại Tề Du nói. “Thiệu Vân An và phu quân hắn Vương Thạch Tỉnh, quyên tặng toàn bộ ba nghìn năm trăm lượng vàng cho Đại Chiến Kiêu.”
(đến giờ ta mới hiểu tại sao lại có cái xưng hô kỳ lạ tiểu đại tướng quân, ha ha, thì ra cả dòng tộc họ Đại đều làm tướng quân, nên có Đại lão tướng quân rồi, thì người ngoài mới gọi nhi tử của ông là tiểu đại tướng quân!)
Vĩnh Minh đế suýt chút nữa phun đồ ăn trong miệng, y vội vàng nuốt xuống, kinh ngạc cực kỳ. “Trẫm không nghe lầm chứ? Hai người quyên góp toàn bộ ba nghìn năm trăm lượng vàng cho Đại Chiến Kiêu?”
Đại Tề Du gật đầu. biểu tình không ngờ được nói. “Là sự thật, Tưởng Khang Thần đã đem vàng về tới. Vương Thạch Tỉnh trước kia từng là bách phu trưởng dưới trướng Đại Chiến Kiêu, hắn nói Chiến Kiêu có ân với hắn, hiện tại hắn có tiền, đồng cảm với tình cảnh của chiến hữu, cũng báo đáp ân tình của Chiến Kiêu.”
Phản ứng đầu tiên của Vĩnh Minh đế chính là. “Bọn họ có yêu cầu gì?”
Đại Tề Du lắc đầu. “Không có. Thần nói muốn thỉnh hoàng thượng phong thưởng, Tưởng Khang Thần nói hai người họ là cam tâm tình nguyện, một là vì báo ân, hai là vì muốn phân ưu cùng hoàng thượng, ba là với tư cách con dân Đại Yến mà ra chút sức mọn vì biên quan. Không nói đến hành động của hai người họ là thật tâm hay giả dối, có thể ra một số tiền lớn như vậy cũng đủ nói lên hai người này có thể làm đại sự.”
Vĩnh Minh đế nắm chặt đôi đũa không lên tiếng. Một hồi lâu sau, y thở dài. “Cho dù giả ý thì thế nào, so với đám phế vật chỉ biết tìm cách ăn bổng lộc của trẫm mà không thể vì trẫm phân ưu đã là đại sự.”
Đại Tề Du an ủi. “Sẽ tốt đẹp. Yến quốc sẽ cường thịnh lên, hoàng thượng hiện tại có Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vì ngài phân ưu, ngày sau sẽ càng có thêm nhiều người nguyện ý giống bọn họ mưu tính cho Đại Yến, hết thảy sẽ tốt đẹp.”
Vĩnh Minh đế thu hồi nội tâm ngột ngạt phẫn nộ, lộ ra mỉm cười thoải mái. “Trẫm tin tưởng quân hậu. Nào, dùng bữa, không thì nguội hết.”
“Vâng.”
Đại Tề Du tự mình rót rượu gạo Thiệu Vân An dâng tặng, hai người vừa dùng bữa, vừa thưởng rượu, khó có được nhàn nhã. Ăn một chén cơm, Vĩnh Minh đế cảm thấy chưa no, lại kêu Đại Tề Du thịnh thêm một chén, nói. “Nguyên liệu hai người họ làm so với trong cung thơm ngon hơn. Trẫm cứ nghĩ là do trẫm ham đồ mới lạ, hôm nay cẩn thận thưởng thức xong, xác thực bất đồng. Quân hậu có cảm thấy giống trẫm không?”
Đại Tề Du gật đầu. “Xác thực. Bất luận nguyên liệu hay rượu gạo của nhà họ đều thơm ngon hơn trong cung. Điểm tâm (đồ ăn vặt) thần cũng thích ăn.”
Đại Tề Du nói. “Thần đã phân phát một chút cho các cung. Hoàng thượng thích ăn thì để bọn họ sau này đưa tới thường xuyên. Cửa hàng của chúng ta làm theo công thức của Thiệu Vân An vẫn không thể so với hắn tự làm.”
Vĩnh Minh đế nói. “Trẫm đang tính có nên triệu bọn họ vào kinh hay không.”
“Chờ một thời gian nữa đi. Ít nhất tới khi sản lượng trà và rượu ổn định.”
“Nên vậy, trẫm nghe quân hậu.”
Phần lớn điểm tâm của Vĩnh Minh đế dùng để ban thưởng cho quan viên. Đừng tưởng rằng chỉ là chút đậu phộng hạt dưa bình thường. Lương thực, nguyên liệu ở cổ đại rất lạc hậu, mấy món mới lạ này, ngay cả hoàng đế còn chưa ăn qua đương nhiên có thể dùng làm đồ ban thưởng. Giống như quân hậu Đại Tề Du thường ban thưởng những thứ này cho phủ Đại tướng quân, có thể thấy những món này hiếm lạ vô cùng. Tuy nói Thiệu Vân An đã cung cấp công thức làm, nhưng dù sao cũng không thể sánh với tay nghề của hắn, hơn nữa còn có linh tuyền. Đồ Thiệu Vân An tự làm tự nhiên là ngon nhất toàn bộ Đại Yến.