Vương Cửu Long bật cười: ”Haiz! Ta làm bộ thôi! Nếu không thì phải giống như Đại Lâm vậy đó, bị buộc kế thừa gia nghiệp! Ta không thèm đâu! Ta còn muốn chơi thêm mấy năm nữa!”
”Hóa ra là vậy à!” Trương Cửu Linh cười cười, tò mò hỏi hắn: ”Này! Vậy có những ai biết ngươi giả vờ?”
”Trước mắt chỉ có mình ngươi thôi, nhưng tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài nha!” Vương Cửu Long cười với y, ăn xong dĩa bánh ngọt kia, sờ lên bụng, tủi thân nói: ”Vẫn còn rất đói.”
”Ăn lót dạ là được rồi, ngươi biết hôm nay ta trộm dĩa bánh ngọt này khó khăn cỡ nào không!” Trương Cửu Linh nói, ghét bỏ bĩu môi: ”Lại nói không phải nhà ngươi là tiệm lương thực à? Sao nhà bếp không có chút cơm thừa hay đồ ăn thừa nào vậy!”
Vương Cửu Long cười nói: ”Vì là tiệm lương thực nên mới phải tiết kiệm lương thực đó! Cha ta nói, những nhà bán lương thực như bọn ta không bao giờ thiếu lương thực, nhưng nếu mỗi bữa đều có thể tiết kiệm một chút thì cuối tháng có thể cứu sống hơn trăm người nghèo!”
Trương Cửu Linh không thể không tán đồng với hắn, gật đầu nói: ”Vậy để ta về nói câu này cho cha ta biết, ông ấy trồng lương thực, nếu ông ấy cũng làm theo như vậy thì có thể cứu sống nhiều người hơn rồi!”
”Vậy thì tốt quá!” Vương Cửu Long nhướng mày cười nói: ”Cha ngươi là địa chủ lớn nhất trong phạm vi trăm dặm nơi này, ông ấy mà tiết kiệm chắc sánh được mười bữa ăn của nhà ta luôn!”
Trương Cửu Linh vỗ hắn một cái: ”Ngươi nói gì đó! Cha ta đâu có ăn nhiều tới vậy!”
Vương Cửu Long cười thành tiếng, nhớ tới dáng vẻ của cha y, không khỏi giơ ngón tay cái về phía y: ”Chẳng qua có sao nói vậy thôi, cha ngươi là địa chủ lớn vậy mà lại gầy như vậy, nhìn không có chút sa đọa nào!”
”Ngươi nói vậy mà là khen cha ta đó à!” Trương Cửu Linh ghét bỏ đẩy hắn một phát, sao lại không thích nghe hắn nói chuyện vậy chứ!
Vương Cửu Long bị đẩy hơi lảo đảo một chút, đầu gối đau thấu tim gan, lúc này kêu thảm, Trương Cửu Linh giật nảy mình, vội đỡ lấy hắn, nói xin lỗi: ”Rất xin lỗi rất xin lỗi, ta quên ngươi quỳ lâu như vậy!”
”Không sao không sao đâu, quỳ lâu nên hơi tê chân thôi.” Vương Cửu Long ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẻ mặt không nén được đau đớn.
Trương Cửu Linh nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên hỏi: ”Sao ngươi lại phải giúp ta chịu tội chứ? Không phải ngươi vẫn luôn rất ghét ta sao?”
Vương Cửu Long nghe vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt chột dạ quét khắp nơi, im lặng một lát mới giả vờ làm ra vẻ anh em tốt, đấm lên ngực y: ”Không phải chúng ta đã ký hiệp nghị đình chiến rồi à? Với lại ta đã nói rồi, sau này trong nhà này ta bảo kê ngươi! Vương Cửu Long ta cái khác thì không được chứ nói tới nghĩa khí thì được lắm đó!”
Hóa ra là vì vậy à, trong lòng Trương Cửu Linh không hiểu sao thấy hơi thất vọng, khẽ rủ mắt xuống: ”Vậy cảm ơn ngươi.”
Không khí lập tức trở nên lúng túng, Vương Cửu Long liếc nhìn y, cười nói: ”Được rồi được rồi, ngươi đừng ở đây với ta nữa, trời tối rồi, mau về ngủ đi!”
”Vậy ngươi ở đây một mình à?” Trương Cửu Linh lo lắng nhìn hắn, cũng không biết là đang lo cái gì, lo hắn thấy chán sao?
Vương Cửu Long bật cười: ”Không sao đâu, cha ta vẫn là cha ta mà, lát nữa ông ấy sẽ cho ta đứng lên thôi.”
”Nhưng mà…” Trương Cửu Linh vẫn hơi lo, Vương Cửu Long tranh thủ đẩy y: ”Đừng nhưng nhị nữa, đi nhanh đi, để cha ta mà thấy ngươi vụng trộm đưa đồ ăn cho ta thì cũng phạt người chung luôn đó!”
”Được rồi.” Trương Cửu Linh gật đầu, sau khi thu dọn hộp cơm xong lại không quên khuyên hắn: ”Đợi lát nữa cha ngươi tới, ngươi đừng có chọc giận ông ấy nữa, nói xin lỗi với cha ngươi cho đàng hoàng, có nghe chưa?”
”Biết rồi biết rồi, ta cũng đâu có ngốc! Ta quỳ cũng mệt mà!” Vương Cửu Long phất phất tay với y, ra hiệu y mau đi đi.
Lúc này Trương Cửu Linh mới rời đi, trong nội viện lại chỉ còn có một mình hắn, Vương Cửu Long không khỏi cúi đầu thở dài, không ngờ Trương Cửu Linh vừa đi là hắn bắt đầu thấy buồn chán, nhưng nhớ tới cảnh tượng lúc này nói chuyện trên trời dưới đất với y, Vương Cửu Long lại không khỏi mỉm cười, xem ra sớm chiều ở chung thật sự có thể sinh ra tình cảm, hiện tại thế mà hắn không ghét Trương Cửu Linh chút nào, ngược lại đôi khi còn cảm thấy y có chút đáng yêu.
Nửa đêm giờ Tý, Vương lão gia rốt cuộc vẫn không đành lòng, đi đến trước mặt Vương Cửu Long, nghiêm mặt hỏi hắn: ”Biết sai chưa!”
Vương Cửu Long lập tức cười nịnh: ”Biết rồi biết rồi! Sau này con nhất định sẽ không tái phạm!”
Vương lão gia không khỏi sững sờ, đứa con này của ông vô cùng cố chấp, đây là lần đầu tiên hắn nhận sai nhanh như vậy, Vương lão gia nghi ngờ nhìn hắn: ”Thật sự biết à?”
”Thật!” Vương Cửu Long ra vẻ nghiêm túc gật đầu: ”Sau này nhất định con sẽ học hỏi Phú Quý nhi đàng hoàng! Tuyệt đối không làm cho người mất thể diện!”
Vương lão gia thấy thái độ của hắn xem như cũng chân thành nên tin hắn, thở dài nói: ”Nếu đã vậy thì đứng lên đi, con cũng đã lớn rồi, sau này đừng chỉ mãi ham chơi nữa! Nghe chưa?”
”Nghe rồi ạ! Nhất định cẩn tuân phụ tân giáo huấn!” Vương Cửu Long nói, còn dập đầu với phụ thân.
”Được rồi được rồi!” Vương lão gia xua tay với hắn: ”Trời không còn sớm, mau về nghỉ đi.”
”Rõ!” Vương Cửu Long cười cười, lật đật từ dưới đất đứng lên, kết quả là đầu gối quá đau nên chân mềm nhũn suýt chút đã lại quỳ xuống, Vương lão gia giật mình, vô thức đưa tay muốn đỡ hắn, Vương Cửu Long lại trước một bước đứng lên, khập khiễng chạy về phòng mình.
Vương lão gia nhìn theo bóng lưng của con trai, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chầm chậm quay người đi.
Vương Cửu Long chạy chậm cả đoạn đường, không kịp chờ mà muốn nói cho Trương Cửu Linh biết hắn không cần phạt quỳ nữa, nhưng vừa quay về phòng đã thấy Trương Cửu Linh ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ trên chăn nệm dưới đất của mình.
Hắn đoán là vì cảm tạ mình cho nên nhường giường cho mình ngủ đi?
Vương Cửu Long không khỏi cong môi, rón rén đi đến trước chăn đệm dưới đất ngồi xuống, nhìn khuôn mặt thịt phúng phính của Trương Cửu Linh, nhịn không được mà duỗi ngón tay ra chọc chọc một chút, Trương Cửu Linh nhíu mày, tựa như đang đập muỗi, đưa tay đẩy tay hắn ra, còn gãi gãi mặt, dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Vương Cửu Long cười cười, ngồi lên chăn đệm dưới đất, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của y, trong đầu không ngừng hiện ra những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ trong hơn một tháng nay, Vương Cửu Long không khỏi cảm thán mà thở dài một hơi.
Hai người họ quen biết từ trận đánh nhau trên đường, ngày đó trên đường rất náo nhiệt, người chen người, không biết là ai đẩy hắn một phát, hại hắn giẫm lên chân Trương Cửu Linh.
Trận đánh đó rất mất mặt, không chỉ bị tất cả mọi người trên đường bu lại xem mà còn ầm ĩ lên tận nha môn, đến mức hắn hận chết Trương Cửu Linh, sau này nghe cha nói muốn hắn cưới Trương Cửu Linh, lúc đó hắn mới nói cái gì cũng không chịu đồng ý!
Không ngờ hiện tại mới hơn một tháng ngắn ngủi mà hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với Trương Cửu Linh, có thể là đã ẩu đả đủ rồi, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa, rốt cuộc là phải làm bạn cả đời người, hận nhau cả đời cũng là tự mình khiến mình không thoải mái.
Nhận ra mình cứ ngồi nhìn Trương Cửu Linh rồi cười ngây ngô, Vương Cửu Long cuống quít nhìn đi chỗ khác, cúi đầu, nhíu chặt mày.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại bắt đầu để ý tới y chứ? Chỉ cần ở bên cạnh y là đã cảm thấy rất thú vị, vừa nghĩ tới đi đâu cũng đều muốn dẫn y theo, thời gian dần trôi qua lại không muốn nhìn thấy y bị phạt quỳ nữa, thời gian dần trôi không có y bên cạnh liền cảm thấy rất buồn chán…
Vương Cửu Long bực bội vò tóc, quay đầu nhìn Trương Cửu Linh ở sau lưng đang ngủ say, tự hỏi một mình: ”Rốt cuộc tại sao chúng ta lại biến thành thế này chứ?”
Trong lúc ngủ mơ Trương Cửu Linh trở mình, trong miệng lầm bầm một câu không rõ: ”Vương Cửu Long! Ngươi ngủ dưới đất cho ta!”
Vương Cửu Long không khỏi bật cười, tiến tới gần y một chút, cưng chiều nhéo nhéo mặt y: ”Nằm mơ còn muốn bóc lột ta, cha ngươi không tham, tiểu địa chủ như ngươi lại đủ tham!”
Trương Cửu Linh có lẽ bị bóp không thoải mái, giật giật môi, nhưng ngủ vẫn rất sâu, Vương Cửu Long hít sâu một hơi, nghe lời y ngoan ngoãn nằm trên đất, nằm sóng vai với y.
Nói đi nói lại, làm bạn cả đời ấy…
Ngược lại là hắn không có vấn đề gì, trong lòng còn có chút chờ mong, chẳng qua ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải là tác phong của hắn, tuyệt đối không thể chơi cho đã xong không can thiệp vào nhau, nếu thật phải sống hết đời, vậy nhất định phải là cùng với người mà mình thích.
Nhưng còn Trương Cửu Linh nghĩ thế nào? Y có muốn cùng mình sống hết đời không? Cuối cùng hắn và Trương Cửu Linh sẽ trở thành như vậy chứ?
Những vấn đề này, hiện tại Vương Cửu Long vẫn chưa dám hỏi, còn phải cố gắng thêm một chút, để Cửu Linh cũng để ý hắn hơn một chút mới được.