Khối lượng công việc của công ty lớn thường rất lớn không phải sao? Tùy tiện hớt đại một nhân viên thì cũng hớt trúng một người phải tăng ca ít nhất 4 tiếng một ngày… Nhóc nhà mình năng suất làm việc khủng bố như thế nào mà mới vào giờ làm chưa đầy 5 tiếng đã hoàn thành xong công việc rồi!!!!
Nhất Nhất Khuynh Thành: Anh có thích công việc hiện tại không?
Nhất Nhất Dương Thành: Bình thường.
Không thích cũng chẳng ghét, mặc dù công việc hiện tại không phù hợp với năng lực của anh nhưng đây là công việc duy nhất lương vừa cao vừa có thể đăng ký làm theo ca. Phù hợp với quỹ thời gian của y.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Anh có muốn đổi một công việc mới không?
Nhất Nhất Dương Thành: Hiện tại chưa có ý định.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Tại sao?
Nhất Nhất Dương Thành: Tôi vẫn còn một khóa học.
Chết, quên mất, nhóc nhà mình có nói là qua bên đó du học!!!
Nhất Nhất Khuynh Thành: Anh còn mấy năm nữa?
Nhất Nhất Dương Thành: 4 năm, cũng có thể là 5 năm.
Cẩm Lý:”…” Trẫm không còn gì để nói.
Mọe, học hành gì nữa, cút về đây cho trẫm.
Cẩm Lý bấm số điện thoại bà Cẩm.
Điện thoại đổ một hồi chuông liền được nhấc máy. Bà Cẩm phía bên kia cực kì nghi hoặc, sao đứa nhỏ này hôm nay lại gọi điện thoại cho bà?
” Alo, mẹ đây.”
” Con không cần biết mẹ dùng cách nào, nhất định phải đem Dương Nhất Thành về đây cho con.”
” Được, mẹ hiểu rồi. Mẹ đang cho người tìm thông tin về người đó cho con.”
” Còn nữa, con muốn đến tổng công ty làm việc, tốt nhất là cùng chỗ làm với Dương Nhất Thành.”
” Cẩm Lý à, bệnh của con…”
” Con biết mình có thể làm được gì, con muốn ra ngoài làm việc, con sẽ tự lượng sức.”
” Haizz, được rồi, mẹ sẽ báo lại cho con.” Đứa nhỏ này, bị chiều đến hư rồi. Đành chịu thôi, ai kêu người chiều nó là bà chứ! Đứa nhỏ này, từ khi sinh ra đã được định sẵn là tử huyệt của bà rồi.
Nhất Nhất Dương Thành: Mai tôi phải học cả ngày.
Nhất Nhất Khuynh Thành: Học vui vẻ.
Nhất Nhất Dương Thành:…
Nhất Nhất Khuynh Thành: Sao vậy?
Nhất Nhất Dương Thành: Không có gì.
Tại sao y lại có cảm xúc mong đợi chứ! Y mong đợi cái gì ở người này? Đến y cũng không rõ, trong lòng, chính là tràn ngập cảm giác mong đợi.
Dương Nhất Thành khó hiểu với chính cảm xúc của mình, tức giận offline.
Cẩm Lý:”…”
Cái mọe gì thế, sao tự nhiên lại offline rồi? Còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ nữa… trẫm cũng đâu hỏi gì quá đáng, y còn trả lời hết sức vui vẻ nhiệt tình nữa.Chẳng nhẽ bên đó xảy ra chuyện?
Muốn qua đó!
Đứa nhỏ nhà mình phải để bên cạnh mới yên tâm. Đại phiền phức, ở một mình liền cực kì phiền phức.
Cẩm Lý tâm tình không tốt lắm, ném máy tính ở lại, chính mình trở xuống dưới nhà.
” Quản gia, cháu muốn đến nước Q.”
Quản gia đang chăm chú lau cầu thang cũng bị câu nói của Cẩm Lý dọa giật mình, suýt chút nữa ngã nhào từ cầu thang xuống, cùng may Cẩm Lý phản ứng nhanh, lao tới kéo lấy tay của quản gia.
” Thiếu gia.. thiếu gia…”
” Không… sao.” Cẩm Lý không ngờ mình chỉ có bước nhanh một chút, tim liền đau thắt. Anh có chút chống đỡ không nổi, nửa ngồi trên nền đất, run rẩy nói.
” Tôi gọi bác sĩ.”
Cẩm Lý vươn tay bám lấy vạt áo của quản gia, lắc đầu:” Không sao, một chút liền ổn rồi.”
Cũng không phải lần đầu bị đau, hoảng cái gì.
” Nhưng…”
Cẩm Lý bình ổn lại hơi thở, đợi trái tim bớt đau liền chống người đứng dậy.
” Cháu không sao.” phù…