– Chuyện gì?
Quản gia thấp giọng nói:
– Đích thiếu gia nhà Tam gia đã xảy ra chuyện,” đồng thời dâng lên một phong mật báo. Tống Toàn nhận lấy xem xét, sắc mặt dần lộ ra nặng nề, nhanh chóng xoay người trở vào nhà, mời Tống Cửu Minh đang thấp giọng trò chuyện với Vương Hoành qua một bên. Sau khi thì thầm mấy câu thì chuyển phong mật báo kia tới.
Tống Cửu Minh nhìn qua phong mật báo ấy thì từ từ nhắm nghiền hai mắt, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra không đúng, ai nấy đều đang ngó chừng lão. Sau khi mở mắt ra lần nữa, Tống Cửu Minh nhìn về phu nhân Hồ Quý Chi mẹ của Tống Thư, nói:
– Mẹ lão Tam, dẫn Phương Nhi ra ngoài đi dạo đi!
Hồ Quý Chi thưa vâng, đến bên cạnh Vương Hoành mời Vương Lưu Phương đi dạo. Vương Lưu Phương lại nhìn về phía cha mình, Vương Hoành ý thức được hẳn là Tống Cửu Minh có chuyện gì đó, bèn giơ tay, để con gái rời đi.
Không còn người bị chuyện này ảnh hưởng nữa, Tống Cửu Minh chuyển mật báo trên tay cho Vương Hoành. Sau khi Vương Hoành xem xong, sắc mặt đại biến, bỗng nhiên nhìn về phía Tống Cửu Minh.
– Minh công, mật báo lần này là thật chứ?
– Dù là giả cũng không đáng lấy chuyện này ra để giả.
Tống Cửu Minh nhàn nhạt một tiếng.
Vương Hoành yên lặng ngồi xuống, cảm thấy xụi lơ ở trên ghế, thần sắc có mấy phần mờ mịt, hộ vệ sau lưng hai mặt nhìn nhau, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
– Lão Tam, con phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho tốt.
Tống Cửu Minh nghiêng đầu nhìn về phía con trai mình.
– Diễn Thanh xảy ra chuyện, đã gặp nạn!
Tống Thư sửng sốt, khó mà tin được, chợt cất bước đến trước mặt Vương Hoành, giật lấy phong mật báo xem xét. Sau khi nắm rõ tình hình, lảo đảo mấy bước ra sau, lung lay sắp đổ, Tống Toàn nhanh chóng bước tới đỡ lấy ông ta.