Tần Tiêu nói với thiên binh bên người:
– Thiên binh trung hậu, mang năm mươi huynh đệ tiến lên, đặc biệt thu thập thám báo Khiết Đan!
– Dạ!
Thuẫn trận nhanh chóng tách ra một con đường, năm mươi kỵ binh phi nhanh, lập tức biến mất trong tầm mắt.
Lý Vi Ấn chậm rãi đi theo bên cạnh Tần Tiêu, thấp giọng nói:
– Mấy thành khả năng?
Tần Tiêu nhếch môi nhìn về phía trước, buồn bã cô tịch cười:
– Một thành cũng không có.
– Vậy ngài còn xuất chiến?
Lý Vi Ấn híp con mắt duy nhất, ngơ ngẩn nhìn về phía trước:
– Tôi không phải sợ chết. Chỉ là không nghĩ đến một vị vương gia Đại Đường vốn nên cẩm y ngọc thực vô cùng tôn quý, cũng sẽ không sợ chết giống như một binh sĩ bình thường.
– Có khác nhau sao?
Tần Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Có một số việc khi làm thì không nhất định thành công, nhưng không làm thì khẳng định không thành công. Con người của ta trải qua rất nhiều sự tình, hơn nữa đã dưỡng thành một thói quen xấu, đó là, luôn tin kỳ tích!
Lý Vi Ấn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Tần Tiêu, thấp giọng nói:
– Tôi không thể lý giải.
– Ngươi đương nhiên không thể nào hiểu được.
Tần Tiêu lắc lắc đầu, hờ hững cười nói:
– Bởi vì ngươi không phải Tần Tiêu. Hôm nay Tần Tiêu có thể xuất hiện tại nơi này đã là kết quả của vô số kỳ tích cùng nhau phát sinh.
Lúc này trong soái trướng Khiết Đan, Lý Thiệu Cố hung hăng vỗ mạnh lên bàn, trầm giọng quát:
– Cứ an bài như vậy! Lần này nhất định phải đánh chết Tần Tiêu, toàn tiêm Đường quân, giết qua Sĩ Hộ Chân Hà, huyết tẩy Liêu Đông!
– Dạ!
Thủ lĩnh tám bộ cùng các tướng quân đồng loạt đứng lên, lớn tiếng đáp.
– Đi thôi!
Lý Thiệu Cố vung tay lên, mọi người thối lui. Sau đó chính hắn nghênh ngang ngồi xuống, cầm chén rượu, người bên cạnh liền rót cho hắn một chén rượu sữa dê.
Trên mặt Lý Thiệu Cố lộ ra tia cười lạnh âm lãnh cùng tàn khốc, lầm bầm nói:
– Hơn vạn tàn binh đói bụng còn dám đi tìm ta liều mạng, ta cầm một vạn kỵ binh tinh nhuệ bát bộ, nhân mã tổn thất cũng đã tăng binh trở lại. Ta thật không tin dốc binh lực của Khiết Đan còn không đánh qua được một Tần Tiêu!
Dứt lời hắn hung hăng uống cạn chén rượu, đứng bật dậy đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa lều trướng, liền va chạm một người xông vào khiến hắn lảo đảo suýt té ngã.
Lý Thiệu Cố không khỏi có chút tức giận:
– Vội cái gì, xông loạn như thế?
– Đại thủ lĩnh thứ tội! Thứ tội!
Người đụng phải Lý Thiệu Cố cuống quýt nhận lỗi, nhưng vội vàng nói:
– Nhưng mà…việc lớn không tốt!
Lý Thiệu Cố không khỏi cả kinh, trầm giọng nói:
– Ta an bài tinh kỵ bát lộ đột kích tàn quân Tần Tiêu, còn có sơ suất gì hay sao?
– Không, không phải việc này!
Người nọ vội la lên:
– Vừa rồi tôi ở bên ngoài tuần tra, gặp phải mục dân, nghe được tin tức kinh người!
Dứt lời người kia tiến đến bên tai hắn vội vàng nói vài câu.
Lý Thiệu Cố nhất thời trợn tròn mắt, tức giận hét lớn:
– Cái gì?
– Đại thủ lĩnh đừng lớn tiếng phao tin, miễn cho phá hủy lòng quân ah!
Trong chiến trường, Tần Tiêu dẫn theo Đường quân vững bước đẩy mạnh. Mơ hồ chứng kiến xa xa bụi mù tận trời, vó ngựa chấn vang, người Khiết Đan đánh tới!
Không chỉ là phía trước, trên đại bình nguyên bốn phía đều xuất hiện kỵ binh Khiết Đan, du đấu cưỡi ngựa bắn cung cùng đại trùng kích là chiến pháp am hiểu nhất của bọn hắn.
– Cung tên chuẩn bị!
Tần Tiêu lớn tiếng quát, Đường quân kêu to, cùng kéo cung, bày hộ thuẫn cùng cung tên trận.
Đường quân dừng lại, người Khiết Đan gào thét xông tới.
Tần Tiêu vung mạnh tay:
– Bắn tên!
Nhất thời toàn bộ Đường quân kéo căng dây cung, bắn tên.
Mưa tên mãnh liệt mênh mông bắn tới, va chạm cùng lực đánh vào của kỵ binh Khiết Đan, lực sát thương thật lớn. Ngay lập tức thật nhiều người Khiết Đan trúng tên, lớn tiếng kêu thảm thiết, người ngã ngựa đổ.