Hoàng đế chăm chú nhìn Hàn Mạc:
– Trẫm đang chờ ngươi bẩm báo!
– Thần ở biên quan, nhận được bồ câu đưa thư của Tây Hoa Thính thả ra, biết được trong Kinh có biến, lập tức xin chỉ thị của Thái tử điện hạ.
Hàn Mạc mặt không đỏ tim không nhảy, nghiêm trang nói:
– Thái tử điện hạ biết chuyện, liền muốn lãnh binh suốt đêm quay về kinh cần vương, là thần biết thân thể ngài chưa lành bệnh, cố hết sức khuyên bảo ngài mới để cho thần suất lĩnh Báo Đột Doanh quay về kinh cứu viện!
Hoàng đế thầm cười lạnh, biết những lời này của Hàn Mạc tuyệt đối là nói bậy.
Quả nhiên là trái tim người trẻ tuổi giống như hổ như lang, dám giữa triều đường không đổi sắc mặt mà khi quân, nhưng Hoàng đế không có chứng cứ vạch trần, hơn nữa chuyện trong đó quá mức quỷ dị, một khi hoàn toàn vạch trần, tấm màn đen Thái tử phản loạn rất có thể sẽ bị vạch trần.
Trong lòng Hoàng đế và đầu lĩnh thế gia đều biết rằng phản loạn lần này không tránh khỏi can hệ với Thái tử, nhưng mọi người đều hiểu mà không nói, mà chuyện như vậy, một khi vạch trần ra rồi sẽ là bất lợi lớn nhường nào đối với Hoàng tộc.
Trong tay thế gia không có được chứng cứ mười phần, chỉ là nghe nói chuyện này có liên quan tới Thái tử, Hoàng đế càng không thể tự mình bóc trần, vì vậy mặc dù Hàn Mạc dõng dạc nói Hoàng đế chỉ bảo Thái tử cũng không thể phản bác.
– Nếu Thái tử sai ngươi suất lĩnh Báo Đột Doanh quay về kinh, vì sao ngươi lại lãnh quân Tây Bắc quay về kinh?
Hoàng đế điềm nhiên hỏi:
– Ngươi là tướng kinh thành, sao dám nhúng tay và việc biên quân?
Hàn Mạc không đổi sắc, chắp tay bình tĩnh tấu:
– Hồi bẩm Thánh Thượng, đây đều là lệnh của Đại Tướng Quân!
– Lệnh của Đại Tướng Quân?
– Dạ!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
– Đại Tướng quân biết được trong Kinh có biến, liền hạ lệnh cho thần điều động quân Tây Bắc quay về Kinh cần vương!
Hoàng đế hung hăng phản bác:
– Nhưng trẫm lại nhận được bẩm báo ở đại doanh Tây Bắc ngươi và Ngũ Thiên Thiệu tổng binh Lâm Dương Quan xảy ra tranh chấp, lại tự tay chém giết Ngũ Thiên Thiệu, có chuyện này không?
Lời Hoàng đế vừa nói, cả triều đình khiếp sợ.
Ngũ Thiên Thiệu là người phương nào?
Đại tướng biên quan, tổng binh một quan, đệ nhất dũng tướng dưới tay Tiêu Hoài Ngọc!
Vậy mà Hoàng đế nói Hàn Mạc tự tay giết chết Ngũ Thiên Thiệu, thật là chuyên khó tin.
Hàn Mạc sớm biết chuyện này nên sớm tới, hơn nữa chiêu thuật của Hoàng đế dường như cũng giống như suy nghĩ mấy ngày trước của mình, như một trận lôi đình bùng nổ giữa triều, chụp một đống tội lên đầu mình, khiến mình không kịp ứng phó, cuối cùng giữa triều bức bách mình phải giao ra binh phù.
Phạt tội, đoạt lại binh phù đương nhiên là việc hoàn toàn chính đáng.
Hàn Mạc cũng không do dự, rất cung kính đáp:
– Có!
Mọi người ồ lên.
Không ngờ Hàn Mạc lại tự nhận đã giết chết Ngũ Thiên Thiệu, như vậy lời Hoàng đế tất nhiên là thật.
Lập tức liền có vài triều thần phái danh hoàng bước ra khỏi hàng nổi giận:
– Hàn Mạc, ngươi đây là tạo phản. Ngũ Thiên Thiệu là đại tướng biên quan, Tổng binh trấn quan, ngươi có tư cách gì mà tự tiện chém giết?
– Nực cười, nực cười!
Một lão quan viên có chòm râu hoa râm liên tục dậm chân:
– Cho dù Ngũ Thiên Thiệu có phạm đại tội cũng đã có Thánh Thượng và Đại Tướng quân quyết định, ngươi chỉ là một Chỉ Huy Sứ Ngự Lâm quân, có tư cách gì mà chém giết đại quan biên quân?
– Thánh Thượng, Hàn Mạc tự ý giết biên tướng, tội ác tày trời, thần xin Thánh Thượng trị tội! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhất thời, hơi hai mươi quan viên phái hoàng tộc hùng dũng bước ra, đều trách tội Hàn Mạc, càng có không ít người khẩn cầu Hoàng đế nghiêm trị tại chỗ.
Quan viên thế gia tuy muốn nói hộ hắn, nhưng tội giết đại quan biên quân cũng không phải chuyện nhỏ, đừng nói là con cháu quý tộc, cho dù là người trong hoàng tộc, ngoại trử Hoàng đế, những người khác nếu chém giết đại tướng biên quân bừa bãi cũng phải chịu tội không nhỏ, hiện giờ Hàn Mạc đã tự thừa nhận Ngũ Thiên Thiệu là do hắn giết chết, các quan viên thế gia có muốn cãi lại cũng không có cách nào.
Hàn Huyền Xương không kiềm chế được lo lắng trong lòng, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Hoàng đế khoát tay ra hiệu mọi người không cần ồn ào, đợi cho ai nấy yên tĩnh lại mới gằn từng tiếng hỏi Hàn Mạc:
– Hàn Mạc, ngươi là Chỉ Huy Sứ Ngự Lâm quân, vì sao lại giết Ngũ Thiên Thiệu?
Hàn Mạc không vội không gấp đáp:
– Là Đại Tướng quân ra lệnh!
– Nói xằng nói bậy!
Hoàng đế lạnh lùng nói:
– Ngũ Thiên Thiệu là chiến tướng dưới trướng Tiêu Đại Tướng quân, Đại Tướng quân sao có thể sai ngươi giết chết Ngũ Thiên Thiệu?
Hàn Mạc nghiêm mặt thưa:
– Thần không dám lừa gạt Thánh Thượng. Đại Tướng quân sai thần dẫn quân Tây Bắc về Kinh cần vương, hơn nữa còn tự thân dặn, bình định chính là việc quan trọng nhất, trong đó bất luận gặp trở ngại gì cũng phải thanh trừ, nếu có ai dám can đảm quấy nhiễu điều binh về Kinh giết chết không tha. Thần phụng mệnh Đại Tướng quân chỉ lệnh điều binh, lại bị Ngũ Thiên Thiệu quấy nhiễu, Ngũ thiên Thiệu lại muốn động thủ giết thần, thần ngàn lần bất đắc dĩ theo như lời dặn của Đại Tướng quân ra tay giết giặc. Mỗi câu của thần là thật, không dám lừa gạt, xin Thánh Thượng minh giám!
– Hàn Mạc, nếu Ngũ Thiên Thiệu quấy nhiễu, vì sao Đại Tướng quân mặc kệ, tại sao lại để ngươi ra tay?
Một viên quan dưới triều lớn tiếng quát:
– Ngươi nhất định là nói bậy, không hợp tình hợp lý!
Hắn cũng không quay đầu lại, thản nhiên đáp:
– Đạo lý rất đơn giản, vì lúc ấy Đại Tướng quân không ở đại doanh Tây Bắc!
– Không ở đại doanh Tây Bắc?
Viên quan đó ngẩn ra, lập tức cao giọng hỏi:
– Vậy Đại tướng quân bảo ngươi điều binh về Kinh ở đâu?
– Hôm xảy ra chuyện, Đại Tướng quân ra Lâm Dương Quan, tự mình xem tình thế giao phong giữa hai nước Ngụy Khánh. Sau đó thần cũng tìm được ở quan ngoại, Đại Tướng quân lúc này mới hạ lệnh cho thần ngoài quan ngoại!
– Có nhân chứng chứ?
– Đại Tướng quân là nhân chứng! Thánh Thượng chỉ cần hỏi Đại Tướng quân, Đại Tướng quân có thể làm chứng cho thần.
Hắn điềm tĩnh tự nhiên, đối đáp trôi chảy, mấy người vừa rồi còn lo lắng cho Hàn Mạc thấy hắn đã chuẩn bị đầy đủ, lập tức thả lỏng.
Chỉ có hắn là đang cười lạnh trong lòng. Tiêu Hoài Ngọc đã chết, chết thì chẳng còn ai đối chứng, hắn còn muốn xem Hoàng đế sẽ tra ra khẩu cung như thế nào, hơn nữa, cũng không phải là mình lừa gạt hoàn toàn. Trước khi Tiêu Hoài Ngọc lâm chung quả thật có bảo mình lãnh binh về Kinh bình định, bất cứ ai cản trở có thể không cố kỵ mà giết sạch.
Hoàng đế biết rõ âm mưu của Thái tử, lại còn ở đây diễn trò dọa người, đương nhiên Hàn Mạc sẽ không bó tay chịu trói.
Nếu ngươi muốn diễn trò, ta sẽ diễn cùng ngươi.
…
Nếu chuyện đã có liên quan tới Tiêu Hoài Ngọc, các thần tử này cũng không dám quá mức làm càn, cũng không dám áp bức Hàn Mạc quá, dù sao uy vọng của Tiêu Hoài Ngọc cũng rất cao, ai cũng không dám mạo phạm bừa bãi với Tiêu Hoài Ngọc.
Trong triều, không khí cực kỳ căng thẳng, bỗng nghe tiếng cười vang, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng thần chỉ thấy Hoàng đế vuốt râu cười lớn, còn cao giọng nói:
– Hàn Mạc, ngươi không cần sợ hãi, trẫm chỉ muốn thử năng lực ứng biến của ngươi một chút. Quả nhiên ngươi không khiến trẫm thất vọng!
Hàn Mạc thầm cười lạnh “Ta chưa từng sợ nhé. Muốn thử năng lực ứng biến của ta? Ngươi xem ông đây là đứa trẻ con ba tuổi sao? Tát một cái cho một viên kẹo, thủ đoạn bịp bợm này ba tuổi ông đã chơi rồi!”
Sắc mặt Hoàng đế vốn tức giận lúc này trở nên rất hòa ái, ôn tồn nói:
– – Có người bẩm báo với trẫm, nói ngươi ở Tây Bắc giết chết Ngũ Thiên Thiệu, trẫm đoán biết được trong đó chắc chắn có ẩn tình. Quả thế, Ngũ Thiên Thiệu kia dám cản trở quân Tây Bắc vào Kinh cần vương, quả nhiên đáng chết. Ngươi giết chết hắn không những vô tội, ngược lại còn có công!
Dừng một chút, ánh mắt hắn sáng lên một chút, lại chậm rãi hỏi:
– Đại Tướng quân sai ngươi lãnh binh cần vương, vậy binh phù Tây bắc đương nhiên ở trong tay ngươi?
Hàn Mạc thoáng do dự, cuối cùng gật đầu:
– Đúng vậy!
Hoàng đế hơi gật gù như thoáng suy nghĩ, chợt nhàn nhạt nói:
– – Binh phù của Đại Tướng quân chính là năm đó tiên đế tự tay giao cho Tiêu Đại Tướng quân.
Đột nhiên ngài vươn tay thản nhiên:
– Giao Binh tướng phù cho trẫm!
Hàn Mạc sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ có một đống lý do to đùng để thoái thác, không ngờ lại trực tiếp giơ tay đòi lấy binh phù.