Trong hai thanh âm này, có một rõ ràng là thuộc về U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, một thanh âm khác lại có chút lạnh như băng, từ phương hướng Hàn Cực Băng Tuyền bên đó truyền đến.
– A? Còn không nỡ lòng rời bỏ chúng ta sao?
Hoắc Vũ Hạo hướng Hàn Cực Băng Tuyền nhìn lại, phát ra âm thanh lạnh như băng cũng là một gốc thực vật, hơn nữa hắn lần trước đến đây đã từng thấy qua. Chính là Bát Giác Huyền Băng Thảo sinh trưởng ở vị trí hạch tâm của Hàn Cực Băng Tuyền. Cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ là một đôi oan gia đối đầu.
– U U, ngươi nói trước đi.
Bát Giác Huyền Băng Thảo chủ động nhượng bộ.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm phảng phất đã làm ra quyết tâm rất lớn, lên tiếng:
– Hoắc Vũ Hạo, ngươi khoan hãy đi. Ta cũng cho ngươi ít đồ.
– Đối với ta tốt như vậy?
Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ trở lại trước mặt nó.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm lên tiếng:
– Ngươi dùng bình ngọc hứng lấy, sau đó phải bịt kín.
Dứt lời, một màn sương mù màu hồng nhạt lập tức bồng bềnh trên cánh hoa của nó.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng lấy ra một bình ngọc lớn cao chừng một thước, mở ra nắp bình.
Dưới sự khống chế của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, sương mù màu hồng nhạt trôi về hướng miệng bình, sau đó chậm rãi lắng đọng xuống, nhìn qua giống như phấn hoa.
Một lát sau, tất cả sương mù màu hồng nhạt đều nhẹ nhàng đi vào, bởi vì cái bình của Hoắc Vũ Hạo quá lớn, chỉ có thể đựng đầy đáy bình mà thôi.
– Cái này là phấn hoa của ngươi sao?
Hoắc Vũ Hạo hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm hỏi.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm buồn bã nói:
– Đúng! Có hiệu quả cùng mùi thơm của bản thân ta. Có hoa phấn này, thời điểm ngươi cứu người cũng không cần lại đến chỗ này. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Lam Ngân Hoàng hỗ trợ là được. Cách sử dụng phấn hoa là dùng ngón tay nhúng một điểm, gảy vào không trung, như thế, trong phạm vi đường kính ít nhất ba mét có thể có được hương khí hiệu quả như bản thân ta trong một canh giờ liên tục.
Nó là sợ Hoắc Vũ Hạo, quả thực là không muốn lại nhìn thấy gia hỏa này. Cho nên mới nhịn đau đem phấn hoa của mình cống hiến ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Ta nhớ được ngươi còn có hạt châu. . . .
– Ngươi không nên quá phận! Ngươi tại sao cùng lần trước đến chênh lệch nhiều như thế? Ta nhớ được ngươi lần trước tới vẫn còn ôn hậu a!
U U cả giận nói.
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:
– Kết quả của người quá ôn hậu, chính là ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ được. Ta có thể không cần hạt châu của ngươi, nhưng phấn hoa thì lại cho thêm một chút. Ta dùng để cứu người, cũng coi là cho ngươi tích đức.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nhịn đau lại phóng ra một chút phấn hoa:
– Không có thêm nữa, chỉ có chừng này.
– Tốt a, cảm tạ. Bát Giác Huyền Băng Thảo, ngươi lại có chuyện gì?
Hoắc Vũ Hạo cất kỹ phấn hoa, trực tiếp đưa cho Bối Bối, sau đó quay đầu hướng Bát Giác Huyền Băng Thảo hỏi.
Bát Giác Huyền Băng Thảo lạnh lùng nói:
– Ta muốn đi theo ngươi đi.
– A?
Hoắc Vũ Hạo một mặt kinh ngạc nhìn nó, khác với đám tiên thảo còn lại, đều đối với hắn e sợ tránh không kịp, đầu Bát Giác Huyền Băng Thảo này vậy mà chủ động yêu cầu cùng hắn đi, chuyện này quả thật hiếm thấy.
– Ngươi muốn theo ta đi? Nguyên nhân vì sao?
Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ hỏi.
Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:
– Ngươi có thể cùng Tuyết Đế tiến hành dung hợp loại hình thái đó, ta hẳn là cũng đồng dạng có thể chứ. Ta là hồn thú mười vạn năm, cũng có thể giúp được ngươi. Ngươi cũng đem ta thay đổi thành cái bộ dáng đó đi.
Hoắc Vũ Hạo một mặt hoảng hốt nhìn vào Bát Giác Huyền Băng Thảo, tiếp tục hỏi:
– Nguyên nhân vì sao? Ngươi vô duyên vô cớ tại sao muốn trở thành hồn linh của ta?
Bát Giác Huyền Băng Thảo thản nhiên nói:
– Ta muốn rời khỏi nơi này, đi xem thế giới bên ngoài một chút. Ta đã ở chỗ này sinh hoạt quá lâu. Hơn nữa, ta có thể cảm giác được khí tức trên người ngươi, với ta mà nói, so với Hàn Cực Băng Tuyền càng tốt hơn.
– Cũng bởi vì chuyện này?
Hoắc Vũ Hạo hơi nghi hoặc một chút.
Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:
– Lần trước Tuyết Đế xuất hiện đã từng nói với ta, đi theo ngươi, có khả năng đạt được vĩnh sinh. Lúc ấy ta còn không tin tưởng. Nhưng mà, lần này ngươi đến, mang theo khí tức Vận Mệnh Thần Thú, ngay cả Vận Mệnh Thần Thú cũng vì ngươi hiến tế, hơn nữa thực lực của ngươi lại tăng trưởng nhanh đến vậy. Tuyết Đế nói tựa hồ là đúng. Lưu lại nơi này, sớm muộn chỉ có thể trở thành thuốc bổ cho nhân loại các ngươi. Đi theo ngươi còn có cơ hội đạt được vĩnh sinh. Nơi này chỉ có cô tịch, coi như sống lâu hơn nữa, lại có được ý tứ gì đây? Ta muốn đi theo ngươi, cũng không tính là một trong sáu cây tiên thảo trong danh ngạch của ngươi, ta là chủ động. Điều kiện tiên quyết là, ngươi phải giữ lại thần trí của ta. Nếu như ngươi có thể làm được, lập tức phát ra lời thề. Ta liền đi cùng ngươi.
Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này. Hắn vừa rồi đối với U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vừa lừa gạt lại thêm hù dọa, chủ yếu vẫn là vì biết được phương pháp cứu lấy Đường Nhã. Đối với mảnh bảo địa do tổ tiên Đường Tam lưu lại, hắn tuyệt sẽ không tuỳ tiện phá hoại.
Nhưng mà, hắn lại tuyệt đối không nghĩ tới, Bát Giác Huyền Băng Thảo thế mà chủ động lựa chọn hắn, còn muốn trở thành Hồn Linh của hắn. Chuyện này thật coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Đám hồn thú thực vật còn lại cũng cũng tràn đầy sự khó hiểu, nhất là Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, trên người nó tản ra cảm xúc, rõ ràng là đang cười nhạo Bát Giác Huyền Băng Thảo.
Hoắc Vũ Hạo đứng lên, đi đến trước mặt Bát Giác Huyền Băng Thảo, lên tiếng:
– Cùng ta dung hợp, ta quả thực có thể cho ngươi giữ lại thần trí không thành vấn đề. Thứ ngươi muốn cược, chính là ta có thể hay không trước khi tuổi thọ đi đến điểm dừng, xông phá ngăn trở của thế giới này, đạt được Thần vị. Đây chính là vĩnh sinh trong lời của Tuyết Đế. Ta không thể cam đoan tương lai nhất định làm được. Nhưng mà, ta có thể cam đoan với ngươi chính là, đi theo ta, ngươi sẽ thấy nhiều đặc sắc mà nơi này không có. Thần trí của ngươi nhất định sẽ được giữ lại, bao gồm cả năng lực của ngươi. Ngươi trước cân nhắc một chút, một khi trở thành hồn linh của ta, thì tương đương với từ bỏ bản thể chính ngươi, không có đường quay về.
– Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi thề đi.
Tính cách của Bát Giác Huyền Băng Thảo rất là lanh lẹ.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, gật đầu nói:
– Tốt, ta Hoắc Vũ Hạo thề, thời điểm cùng Bát Giác Huyền Băng Thảo ký kết khế ước bản mệnh bình đẳng, nhất định đem hết toàn lực bảo trụ thần trí của nó. Xác xuất thành công ít nhất chín mươi phần trăm trở lên. Nếu như có một câu nói ngoa, để cho ta chết bởi hàn băng, trọn đời không được siêu sinh.
Nghe xong lời thề của hắn, Bát Giác Huyền Băng Thảo lên tiếng:
– Rất tốt, ngươi bây giờ có thể nói cho ta biết nên làm như thế nào.
Bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, tất cả hồn thú hệ thực vật đều chú ý tới Hoắc Vũ Hạo và Bát Giác Huyền Băng Thảo. Bọn hắn đều rất kỳ quái, nguyên nhân vì sao Bát Giác Huyền Băng Thảo muốn làm như vậy.
Hoắc Vũ Hạo ngay trước mặt đám hồn thú hệ thực vật, đem ý nghĩa cùng tác dụng của khế ước bình đẳng dung hợp hồn linh đơn giản giảng thuật một lần.
– Ta hiểu rồi. Ngươi chờ một chút.
Thân mình Bát Giác Huyền Băng Thảo tản mát ra ánh sáng màu băng lam, từng vòng màu vầng sáng băng lam theo gốc rễ cắm trong đất bùn chậm rãi phun trào hướng lên, hóa thành từng quầng sáng.
Bát giác thảo diệp vốn hết sức xinh đẹp dần dần biến thành bộ dáng lam thủy tinh, đặc biệt chói mắt, lóe ra ánh sáng mỹ lệ. Nhìn qua giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
– Nó điên rồi, nó thật muốn vứt bỏ hết thảy cùng tên nhân loại này rời đi. Bát Giác nó điên rồi.
Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lẩm bẩm nói.
Cánh hoa khổng lồ của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng mở ra hoàn toàn, cảm thụ lấy động tác của Bát Giác Huyền Băng Thảo.
Thời gian không dài, từ vị trí hạch tâm nhất của Bát Giác Huyền Băng Thảo, một khối màu băng lam tinh thể hình thoi chậm rãi bay lên. Hai đầu cùng hai bên mũi nhọn của tinh thể hình thoi hết sức rõ ràng, nhưng ở trung ương mỗi một cạnh bên đều có một đường vân, tạo thành dáng vẻ hai đầu mũi nhọn tự nhiên. Hết thảy gom góp thành tám góc, quả nhiên không hổ là Bát Giác Huyền Băng Thảo, ngay cả ngưng tụ ra thứ đặc thù này đều có tới tám góc.
Trong nháy mắt khối tinh thể này xuất hiện, một cỗ hàn ý cực kỳ tinh khiết lập tức khuếch trương ra ngoài.
Cho dù là Hoắc Vũ Hạo có được vũ hồn Cực Hạn Băng, thời điểm cảm nhận được phần hàn khí này, linh hồn cũng nhịn không được rùng mình một cái.