Người tài xế cũng rất tốt tính, xuống xe mà dìu người lên xe, rồi chạy với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.
Trên người Ôn Mạc Ngôn có một chỗ xương sườn bị gãy, còn nhiều chỗ khác thì gặp phải chấn thương mô mêm.
Lẽ ra, người phải chịu đựng tổn thương lớn đến vậy thì sớm đã phải lâm vào hôn mê rồi, thế nhưng đến tận khi được đưa vào bệnh viện Ôn Mạc Ngôn vẫn rất là tỉnh táo.
Vì bác sĩ phải làm kiểm tra cho cả người, nên Bạch Thư Hân không thể đi vào, chỉ có thể chờ trong lo lắng ở bên ngoài.
Trên người cô không có di động, chỉ có thể mượn điện thoại ở chỗ tiếp tân để gọi cho Hứa Minh Tâm.
Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, là Cố Gia Huy nghe máy.
Có thể trực tiếp mà tìm được anh chính là cách tốt nhất!
“Cố… Cố Gia Huy, Cố Cố xảy ra chuyện rồi, có một đám người đã đến bắt Cố Cố đi rồi. Thế nhưng những người đó chắc sẽ không gây nguy hiểm đến mạng sống của con bé, bọn họ cũng đã thả em và Ôn Mạc Ngôn ra rồi.”
“Anh biết rồi, anh sẽ lập tức để Khương Tuấn đi xử lý.”
Giọng nói của Cố Gia Huy vô cùng bình tĩnh và thâm trầm.
Bạch Thư Hân vô cùng sốt ruột, cả tâm trí đều để ở trên người Ôn Mạc Ngôn, nên cũng không để ý đến thái độ hết sức bình tĩnh của anh.
Sau khi đã ngắt áy, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà vào giờ phút này, ở cổ trấn Anh và Hứa Minh Tâm đã đừng chân, khi Ngôn Dương gọi điện qua vào hai tiếng trước, nói cho anh biết là đã bắt đầu hành động rồi.
Nhóm người lần này không phải là người của Cố Triệt, mà là nhóm người của chợ đen.
Cho nên Cố Cố hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.
Anh cũng biết Ôn Mạc Ngôn đã chịu khổ rồi, song anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.