Giang Đạo Nhiên không biết nên nói gì.
Mười lăm năm đã trôi qua, ai cũng năm mươi mấy tuổi cả rồi, đã đi hết nửa đời người, cứ mãi dây dưa với quá khứ, thật là mệt mỏi.
“Ông yên tâm, lòng tôi đã chết rồi; Tiết Ninh nước mắt đầm đìa: “Tôi chỉ là, không kìm được rơi nước mắt thôi, ông không cần phải quan tâm tôi.” Bà ấy gắp từng miếng cơm cho vào trong miệng, bà ấy đã chăm chỉ học nấu những món ăn này, đã làm đi làm lại rất nhiều lần, sau khi đã chắc chắn tài nấu nướng của mình đã đạt tiêu chuẩn, có thể làm ra mùi vị ngon nhất, mới dám mời Giang Đạo Nhiên qua ăn.
Ai ngờ răng, Giang Đạo Nhiên vẫn muốn bà ấy từ bỏ.
Bà ấy dường như sớm đã từ bỏ rồi, nhưng lại giống như, chưa bao giờ từ bỏ vậy.
“Tiết Ninh” Giang Đạo Nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái: “Xinl “Ông không cần phải xin lỗi, ông cũng đâu có sai” Tiết Ninh cố nở nụ cười ra: “Đều tại tôi? Nếu tôi không thích ông thì đã không có chuyện gì rồi?”
“Tôi…”
“Hôm nay ăn hết những món này đi có được không? Hứa với tôi lân này thôi” Tiết Ninh nhìn Giang Đạo Nhiên, gần như là đang cầu xin.
Giang Đạo Nhiên không nói gì cả, ăn một cách bất chấp hình tượng, ông ấy thực sự không thể làm cho Tiết Ninh đau buồn thêm nữa, nhưng ông ấy dường như, đã làm tan nát trái tim bà ấy từ lâu rồi.
Hai người không ai lên tiếng, ăn những món ăn vẫn còn nóng hổi, nhưng một người thì không ngừng rơi lệ, một người thì im lặng không nói, bầu không khí thật kỳ quái.
Sau khi ăn xong, Tiết Ninh đứng dậy thu dọn bát đĩa, bà ấy chưa từng để người làm đụng vào đồ của Giang Đạo Nhiên, bởi vì bà ấy cảm thấy, phục vụ chồng là trách nhiệm của mình.
“Thực ra tôi đã hứa với bà ta rằng sẽ chăm sóc tốt cho ông” Tiết Ninh xoay người rời đi, đứng ở trước cửa, lại quay đầu nhìn Giang Đạo Nhiên: “Nhưng mà xem ra, ông không hề cần nó: Nói xong, bà ấy không kìm nén được nữa, nhanh chóng rời đi.
Giang Đạo Nhiên có chút bối rối.
Về phương diện giải quyết tình cảm này, đã mười lăm năm trôi qua, ông ấy hầu như không hề có chút tiến bộ, hổ thẹn với một người phụ nữ, bây giờ lại làm tổn thương người phụ nữ khác, ông ấy đột nhiên cảm thấy, so với Giang Ninh, ông ấy hoàn toàn là một người đàn ông tồi.
“Tôi làm ba mà không phải là một tấm gương tốt, thăng nhóc đó, mới biết trân trọng người phụ nữ mà nó thích” Giang Đạo Nhiên tự giễu cười: “Tốt lắm, tốt lắm” Sự quan tâm và yêu thương che chở của Giang Ninh đối với Lâm Vũ Chân, chưa bao giờ có điểm giới hạn, anh một lòng một dạ, xem Lâm Vũ Chân là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, không để cho cô gặp bất kỳ chuyện gì, không để cho cô phải đau buồn khổ sở.