“Bớt xạo đi, rõ ràng ông thắng nhiều nhất.”
Bạn đánh bài của hắn, một con gấu giận dữ nói.
“Thôi bỏ đi, loại người như tôi và ông thế này, còn để ý chút thắng thua ấy làm gì?” Một người toàn thân giấu trong chiếc áo choàng dài màu đen nói.
“Có điều thằng nhãi Trần Vương này ra ngoài hành động một chuyến, trở về là bắt đầu thắng tiền.” Một cánh tay cơ giới nói.
“Ông ra ngoài làm gì đấy?” Con gấu kia nhịn không được hỏi.
“Cậu bạn nhỏ của Barry gặp chút rắc rối, tôi đi giúp đỡ một tay, ai ngờ cuối cùng ngược lại giúp tôi kiếm lời một khoản.” Trần Vương cười lên.
Thấy mọi người cảm thấy hứng thú, Trần Vương bèn thuật lại chuyện này.
“Anh bạn nhỏ của Barry? Tôi nhớ ra rồi, hình như tên là Cố Thanh Sơn.” Gấu trầm tư nói.
“Ừ, đúng thế, tôi cũng từng gặp cậu ta rồi, là người có khiếu dùng kiếm rất giỏi, có lẽ tương lai cũng là nhân vật tầm cỡ đấy.” Tay cơ giới nói.
“Có tin hành lang nói, hình như Nữ vương chim Kinh Cức có quan hệ không tệ với cậu ta đâu.” Người mặc áo choàng nói.
“Được rồi, đàn bà các cô mỗi ngày chỉ biết nhiều chuyện —— không nói nữa, ta đi đây.” Tay cơ giới nói.
“Đợi đã, hôm nay tôi mời khách, cơm nước xong xuôi hẵng đi.” Trần Vương giữ lại.
“Cũng được.”
Trần Vương, gấu, người mặc áo choàng, tay cơ giới bèn đồng loạt đứng lên, đi ra ngoài.
Bọn họ mở cửa.
Lúc đó bỗng nhiên, từ văn phòng kiểu mở rộng có diện tích to bằng một cái sân bóng ở đối diện truyền đến tiếng ầm ĩ ồn ào khổng lồ.
Vô số người muôn hình muôn vẻ chen lấn chật ních trong văn phòng kia.
Tất cả mọi người đang không ngừng lớn tiếng nói chuyện, muốn nhanh chóng biểu đạt ý của mình.
Bốn người trở nên im lặng.
“Chậc, Khoa Sự vụ Chức nghiệp Thế giới không thể yên tĩnh chút sao? May mà chỗ chúng ta lắp tường cách âm.” Trần Vương phàn nàn.
“Ông phải hiểu rõ bọn họ có nỗi khổ tâm riêng, mỗi ngày có nhiều chức nghiệp mới sinh ra như vậy, sổ sách đều tạo đầy đến hết chỗ, còn phải khảo sát trạng thái phát triển của từng loại chức nghiệp, sắp xếp tư cách lựa chọn cho từng loại chức nghiệp này.” Gấu nói.
“Nghe là đau đầu, khiến người ta không nhịn được muốn diệt mấy cái thế giới để thả lỏng một chút.” Người mặc áo choàng nói.
“Đúng thế, may mà chúng ta không cần làm những việc giống vầy.” Tay cơ giới cảm khái.
“Bây giờ nghĩ lại, Barry mới là người thông minh, hắn ta vẫn luôn gánh nợ trên vai, cho nên không ngành nào dám dùng hắn ta, sợ hắn ta ra ngoài bị chủ nợ vây khốn, không cách nào làm việc được.” Trần Vương cũng cảm khái theo.
“Đi thôi.” Gấu nói.
Bốn người vừa đi được mấy bước, Trần Vương đột nhiên “Á” lên một tiếng.
“Sao thế?” Người mặc áo choàng hỏi.
“Người phụ nữ kia là sư phụ của Cố Thanh Sơn, sao cô ta lại đi về phía này vậy —— chuyện ta đã xếp đặt sẵn hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm mới đúng chứ.” Trần Vương kỳ quái lẩm bẩm.
Đang khi nói chuyện, Tạ Đạo Linh đã nhìn thấy Trần Vương.
Nàng không chút do dự đi tới, chắp tay chào: “Ngài Trần Vương, lại gặp mặt.”
“Sao cô lại tới Ủy ban Trọng tài vậy? Bộ chuyện trước kia xảy ra chuyện gì sao?” Trần Vương nghi ngờ hỏi.
“Không, ta muốn đến Hội Liên hiệp Chức nghiệp giả, xin tư cách tiến vào khu Tranh Bá cho loại hình chức nghiệp Tu hành giả.” Tạ Đạo Linh giải thích.
“Lựa chọn người mới? Nói như vậy, Cố Thanh Sơn muốn đi vào khu Tranh Bá?”
“Đúng vậy.”
Tạ Đạo Linh vung tay áo lên, thả ba người Cố Thanh Sơn ra.
“Hả? Trần Vương? Gấu? Còn có Vân Cơ và Ám Hỏa.” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên kêu lên.
“Này.”
“Chú em, khỏe không.”
“Em trai nhỏ vẫn luôn đẹp trai như vậy, lần sau chị đây mời em ăn cơm nha.”
“Thanh Sơn, gần đây tốt không?”
Bốn người rốt rít chào hỏi.
Người mặc áo choàng còn đặc biệt xốc áo choàng màu đen lên, lộ ra dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Thì ra nàng chính là Vân Cơ, là một nữ cường giả cấp Bá Chủ.
“Ngại quá, bọn tôi đến để làm việc, nếu các người đang có chuyện, bọn tôi sẽ không quấy rầy các người.” Cố Thanh Sơn khách sáo nói.
Trần Vương nhìn mấy người bên này, nói: “Không sao, bọn tôi cùng đi với các người vào xem một lát.”
“Năng lực chiến đấu của tôi ở trước mặt các người thật không đáng nhắc tới, có gì đáng xem đâu.” Cố Thanh Sơn tự giễu.