Sau ba canh giờ, hắn mới dừng lại trước một cổ thành.
“Nguyệt Sơn Cổ Thành”, Diệp Thành nhìn bia đá trước mặt, hắn lật tay lấy ra địa đồ mà Thiên Tông Lão Tổ đưa cho mình để tìm vị trí chính xác của Nguyệt Sơn Cổ Thành.
“Sao có thể?”, Diệp Thành cau mày, “Thập Vạn Đại Sơn cách Thiên Long Cổ Thành cũng chỉ hai, ba trăm nghìn dặm, đi theo con đường ban đầu vào để ra ngoài mà khoảng cách lại cách Thiên Long Cổ Thành hơn tám trăm nghìn dặm”.
“Trước và sau cách nhau năm trăm nghìn dặm liền”, đôi mắt Diệp Thành bất định.
“Phụ Hoàng vẫn còn sống, ta nhìn thấy Phụ Hoàng rồi”, trên lưng Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu vẫn điên loạn, thần thái bất định.
“Ta đưa cô về Thiên Long Cổ Thành trước”, Diệp Thành cất địa đồ, hắn sải bước vào cổ thành.
Cổ thành này so với Thiên Long Cổ Thành thì đúng là khác xa một trời một vực. Mặc dù trên đường đi đều là tu sĩ nhưng đảo mắt qua thì rất khó trông thấy tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.
Không lâu sau đó, Diệp Thành đã tới trung tâm của Nguyệt Sơn Cổ Thành, phía đó có một tế đàn, trên tế đàn còn có một Truyền Tống Trận loại nhỏ.
“Mặc dù hơi nhỏ nhưng có còn hơn không”, nói rồi, Diệp Thành cõng Nam Minh Ngọc Thu bước vào.
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có một thanh niên thần bí tới phía nam Đại Sở khiêu chiến với Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông”, Diệp Thành vừa lại gần tế đàn thì liền nghe hai lão già đang khoanh chân ngồi trên tế đàn bàn tán.
“Sao ta có thể chưa nghe thấy chứ? Đại chiến hơn chín trăm hiệp mà không phân thắng bại”, trong đó, một lão già tặc lưỡi nói.
“Sao thế nhỉ, Huyền Linh Chi Thể cùng giới vô địch, không lâu trước đó còn bại dưới tay một tên tiểu tử tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, giờ lại bị ăn hiếp, đúng là kì lạ”.
“Đúng vậy”.