Tần Tiêu hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn quanh. Lúc này hắn mới phát hiện cơ hồ trước người từng tướng sĩ đều thả một chiếc hũ. Trên từng chiếc hũ đều dán một tờ giấy nhỏ, viết dòng chữ như “quan nội Ung Châu, Trương Tam”…Trong hũ là tro cốt, các tướng sĩ vừa hát quân ca, vừa luân phiên đi tới bờ sông đem tro cốt trong hũ sái xuống bên dưới.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi dấy động cảm xúc, đây thật sự là huyết sắc lãng mạn của nam nhi tâm huyết! Có lẽ họ làm như vậy chỉ xuất phát từ một loại ý thức chất phác, so với phong hoa tuyết nguyệt, còn lãng mạn cùng chân thành tha thiết hơn nhiều!
Tần Tiêu đi tới vài bước, liên tục xua tay ý bảo họ không cần hành lễ. Sau đó tìm vài tiểu hiệu đầu lĩnh hỏi:
– Có Giang Châu không?
– Có ah, ba bốn người.
Lập tức có người đáp:
– Ở trong này. Giang Nam đều tập trung ở đây.
Tần Tiêu đi tới, cầm lấy hai hũ:
– Xem như tính thêm phần của ta đi. Để cho ta tiễn những anh hùng quay về nhà.
Hắn khom người cầm lên một hũ, đứng cạnh bờ sông, theo các tướng sĩ cùng nhau hát vang:
– Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư. Tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành!
Một khúc kết thúc, Tần Tiêu bốc một nắm tro cốt, lớn tiếng nói:
– Giang Châu anh hùng Phùng Viễn Lượng, về nhà!
Các tướng sĩ cũng không ngừng kêu to:
– Quan Tây anh hùng Triệu Minh, về nhà!
– Lũng Hữu anh hùng Đại Bao, về nhà!
Lý Vi Ấn đứng xa xa phía sau, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm nghĩ:
– Người đang ở trong sinh tử, không ngờ còn lòng thanh thản làm việc này? Đây là tinh thần cùng động lực thế nào, đang thúc đẩy bọn họ đây? So với Đường quân, tướng sĩ Khiết Đan bỏ mình chỉ được bỏ chung một chỗ, thỉnh vài vu sư nhảy nhót là xem như xong việc. Có đôi khi thậm chí không thu thập được thi thể, chỉ tìm y quan qua loa tắc trách…Xem bộ dáng của họ, tựa như thân nhân cùng thân huynh đệ của mình đã chết, còn có người khóc nức nở. Đường quân, người Hán…trong lòng các ngươi mong muốn thứ gì? Chẳng lẽ đây là văn hóa cùng tinh thần của người Hán hay sao?
Rải xong tro cốt, Tần Tiêu đứng bên bờ sông, dõi mắt nhìn về phương nam, âm thầm thổn thức:
– Để cho gió đưa tiễn các anh hùng Đại Đường của chúng ta về nhà đi! Lá rụng về cội, nơi này không phải địa phương cho họ yên nghỉ thiên thu. Có thể qua không được bao lâu, cũng sẽ có người đến rải tro cốt của ta chứ…
Đứng hồi lâu, Tần Tiêu xoay người lại, phát hiện sau lưng thật nhiều người cùng đứng, cơ hồ toàn bộ Đường quân đều đã tới. Còn có nhiều thương binh đều được chiến hữu dìu dắt cùng tụ tập đến nơi này. Mọi người lẳng lặng nhìn về phương nam, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm thâm tình cùng quyến luyến.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Tiêu bị cảm động, cơ hồ xuất phát từ bản năng, vươn hai tay cao giọng hô to:
– Gió ah, tiễn anh hùng của chúng tôi về nhà đi…
Các tướng sĩ cùng đi theo hô lớn:
– Gió ah, tiễn các anh hùng về nhà…
– Về nhà…
Hồi âm chấn chấn!
Thanh âm tiếng hô hùng hồn, vang xa sâu thẳm trên Sĩ Hộ Chân Hà. Nguyên bản nước sông đang chậm rãi trôi xuôi tựa hồ trở nên mãnh liệt mênh mông hơn thật nhiều, giống như hồi đáp lời kêu gọi của hơn vạn nam nhi tâm huyết.
Không biết là ai phát ra một câu:
– Đại soái, phát binh đi! Cùng người Khiết Đan quyết một trận tử chiến!
Nhất thời có người đi theo phụ họa, liên tục quát to lên:
– Phải ah, đại soái! Phát binh đi! Cùng người Khiết Đan quyết một trận tử chiến!
– Dây dưa mỗi ngày như vậy, còn không bằng chết trận sa trường cho thống khoái!
– Cho dù là chết trận, còn có gió đưa tiễn chúng ta về nhà!
Nhất thời câu nói này chiếm được vô số người hưởng ứng:
– Cho dù chết trận, còn có gió tiễn chúng ta về nhà!