Người phụ trách: “…” Lý do này vừa nghe đã biết là nói bừa? Ai tin chứ!
Lộ Gia khóe miệng co giật, lửa giận khó nhịn xuống, hắn lạnh lùng nói: “Vực chủ, tôi tự nhận cống hiến rất nhiều cho hạm đội, cô vô duyên vô cớ trục xuất tôi có phải quá đáng lắm hay không.”
Minh Thù nhẹ nghiêng đầu, khóe miệng cười khẽ: “Hạm đội là của ta, ta muốn trục xuất người nào thì trục xuất, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Mạch Địch.” Lộ Gia hét với người phụ trách bên cạnh đang ngơ ngác.
Người phụ trách lúc này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói thay Lộ Gia: “Vực chủ, Lộ Gia là hạm trưởng hạm đội, cô không thể trục xuất hắn như vậy được.”
“Vậy phải thế nào mới trục xuất được? Còn phải mở đại hội trục xuất sao?” Minh Thù nói: “Vậy mất mặt lắm.”
Người phụ trách: “…” Tôi không phải có ý đó.
Minh Thù vỗ vai người phụ trách: “Việc này cứ quyết định như vậy, cũng là cho người phía dưới có cơ hội bộc lộ tài hoa không phải sao. Không có hắn, hạm đội Thần Uy vẫn là hạm đội Thần Uy.”
Hạm đội Thần Uy không phải dựa vào Lộ Gia mà nổi danh.
Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật chính là không bao giờ thiếu nhân tài.
Giống như Quyển Mao và Tiểu Trục là những nhân tài toàn năng, Lộ Gia cùng lắm chỉ là thiên tài trong hạm đội thôi.
Giọng nói Minh Thù lộ vẻ cười, nghe vào không có chút sức uy hiếp nào, nhưng người phụ trách lại cảm thấy lúc hắn bị vỗ vai, đáy lòng lại không sinh chút phản kháng nào.
Tâm tư người phụ trách thay đổi, có chút vẻ áy náy nhìn về phía Lộ Gia.
Sắc mặt Lộ Gia dần đỏ lên, thân thể tức đến mức run lên: “Mọi người…”
Người phụ trách bất đắc dĩ, đây là quyết định của vực chủ.
–
Lộ Gia tức giận thu dọn đồ đạc xong, Mạch Địch đứng ở phía sau, sắc mặt có hơi chút xấu hổ: “Lộ Gia, cậu thực sự không nhớ rõ đã đắc tội chỗ nào với vực chủ sao?”
Vực chủ đi một vòng trong hạm đội, nhìn ai cũng đều cười tủm tỉm vẻ mặt ôn hoà làm sao tới hắn thì lại như vậy?
“Tôi chưa từng gặp qua cô ta.” Lộ Gia cắn răng: “Ai biết cô ta nổi điên vì chuyện gì chứ.”
Mạch Địch bị dọa cho giật mình, nhanh chóng đóng cửa lại: “Đây là hạm đội, nói năng cẩn thận một chút, truyền tới tai vực chủ có thể cậu còn không đi khỏi đây nổi.”
Hai tay Lộ Gia gân xanh nổi lên, vừa lên đã trục xuất hắn, không phải cô ta điên thì là gì?
“Cậu thực sự chưa từng gặp vực chủ sao? Trước đây thì sao? Lúc vực chủ còn chưa phải là vực chủ, cậu cũng chưa từng gặp qua? Có phải cậu đắc tội với vực chủ chỗ nào mà cậu không nhớ rõ không?”
“Không có, tôi đã nói là không có.” Lộ Gia hét.
“… Được rồi.” Mạch Địch thở dài: “Tôi sẽ giải quyết thủ tục cho cậu, cố gắng biểu hiện tốt đẹp một chút, rời khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, cậu cũng sẽ có tương lai tốt.”
“Không cần!”
Lộ Gia đem mấy thứ buộc chặt không gian Newry, nổi giận đùng đùng rời phòng.
Lộ Gia đi một mạch rời khỏi hạm đội, hắn sợ đi chậm tin tức truyền khắp toàn bộ hạm đội, đến lúc đó mọi người nhìn hắn như một trò cười.
Lộ Gia bị người ta ngăn cản ở lối đi, hắn đang muốn nổi điên, lại vừa nghe giọng nói quen thuộc vang lên.
“Lộ Gia, cậu làm sao vậy?”
Đứng trước mặt chính là một cô gái tóc ngắn, mang trang phục trung tính nhìn qua vô cùng đẹp trai, cô ngăn Lộ Gia lúc này đang nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngải Nặc…” Sự tức giận trên mặt Lộ Gia biến mất, gọi lên một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngải Nặc tỏ vẻ quan tâm.
“Tôi…” Loại chuyện này làm sao có thể nói cho cô biết? Cô sẽ khinh thường hắn. Về sau hắn cũng không thể ở lại thành phố Khoa Học Kỹ Thuật nữa.
“Rốt cuộc có chuyện gì cậu nói đi chứ.” Ngải Nặc lo lắng liền tóm lấy cánh tay Lộ Gia.
Lộ Gia cúi thấp đầu, hắn không dám nhìn Ngải Nặc: “Tôi phải rời khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.”
“Cái gì? Vì sao? Cậu ở thành phố Khoa Học Kỹ Thuật đang yên đang lành tại sao muốn rời đi, là muốn đi công chuyện sao?” Ngải Nặc hỏi dồn dập.
“Không phải.”
Ngải Nặc kề sát vào hắn, giọng nói lo lắng: “Vậy tại sao cậu muốn rời khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật?”
Lộ Gia nói không nên lời chuyện hắn bị đuổi ra ngoài.
“Ngải Nặc, cậu đừng hỏi.”
“Chúng ta không phải là bạn bè sao? Sao cậu không thể nói cho tôi biết?” Ngải Nặc mang vẻ ảm đạm: “Hay là cậu chưa từng xem tôi là bạn?”
“Không phải không phải… tôi không phải ý đó.” Hắn lộ ra vẻ kinh hoảng, khoát tay: “Tôi chính là…”
“Chính là vì sao?”
Lộ Gia hít sâu hai cái: “Tôi bị trục xuất khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật.”
Ngải Nặc lộ ra ánh mắt khiếp sợ: “Vì… vì sao vậy? Cậu ở hạm đội lợi hại như vậy, tại sao buộc phải trục xuất cậu khỏi thành phố Khoa Học Kỹ Thuật, có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”
Cô vất vả lắm mới có được quan hệ tốt với Lộ Gia, hiện tại hắn lại bị trục xuất sao?
“Tôi cũng không biết, ngày hôm nay vực chủ tới, cô ta không giải thích gì đã trục xuất tôi.”
Vực chủ…
Tây Dạng!
Cô ta tới rồi!
Ngải Nặc đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu đừng vội…” Ngải Nặc bình tĩnh lại, an ủi Lộ Gia: “Chúng ta nghĩ cách đi.”