“Cậu chủ Tào, vừa rồi tôi đâu có đồng ý là lấy tiền thì sẽ tặng bạn gái của tôi cho cậu, tôi chỉ nói là sẽ cân nhắc thôi mà”.
Dương Thanh cười nói: “Có điều tôi cũng đã cân nhắc rồi.
Tôi muốn năm mươi triệu tệ cậu đưa, nhưng tôi vẫn không thể đưa bạn gái của tôi cho cậu được”.
“Cậu chủ Tào, không phải cậu định giết tôi chỉ vì chút tiền này đấy chứ?”
“Giết người là phạm pháp đấy”.
“Dưới bao nhiêu con mắt thế này, chắc chắn cậu chủ Tào sẽ không làm ra chuyện gì manh động phải không?”
Dương Thanh nói xong liền dắt Hạ Hà sải bước đi.
Tào Khánh không nói, chỉ là lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt Dương Thanh.
Bảy tám nhân viên bảo vệ quán bar đứng chặn trước mặt Dương Thanh và Hạ Hà, nhìn thấy Dương Thanh đang đi về phía mình, trong lòng họ chợt cảm thấy bất lực.
“Đánh nó tàn phế cho tôi!”
Tào Khánh cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn ra lệnh xong, bảy tám nhân viên bảo vệ liền lao về phía Dương Thanh.
Hạ Hà tái mặt, vô thức nhắm mắt lại, đã làm lớn chuyện rồi, bây giờ cô ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Dương Thanh thôi.
“Binh binh binh!”
“Nhưng…”
Hạ Hà muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng bị Dương Thanh cắt ngang: “Hãy tin anh!”
Mặc dù chỉ có ba chữ, nhưng Hạ Hà liền bình tĩnh lại.
“Ranh con, mày thật là to gan, dám gây chuyện trong quán bar Hồng Nhan của tao, mày muốn chết phải không?”
Một người đàn ông trung niên mặc vest bên cạnh Tào Khánh trừng mắt nhìn Dương Thanh rồi chất vấn.
Rõ ràng, ông ta chính là chủ quán bar và có quan hệ rất tốt với Tào Khánh.
“Kẻ gây rối là người đang đứng ở bên cạnh ông thì đúng hơn?”
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Lúc cậu ta muốn cướp người phụ nữ của tôi đi, sao không thấy ông ra mặt chủ trì lẽ phải?”
“Ranh con, ở địa bàn của tao thì phải nghe theo lời tao!”
Chủ quán bar nói với vẻ mặt hung dữ: “Bây giờ mày lập tức quỳ xuống xin lỗi, sau đó dâng con đàn bà của mày cho cậu chủ Tào.
Nếu không hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi quán bar Hồng Nhan này!”
“Ông nghĩ cho kỹ vào, nếu giờ không để tôi đi, lát nữa muốn bảo tôi đi, tôi cũng không đi đâu đấy!”
Dương Thanh nheo mắt cười nói.
Chủ quán bar rất tức giận, xua tay: “Xử nó cho tao!”
Mấy gã đàn ông vạm vỡ phía sau trực tiếp lao về phía Dương Thanh.
Những nhân viên bảo vệ trói gà không chặt trước đó đương nhiên không thể so sánh được với những gã đàn ông vạm vỡ này.
Dương Thanh một tay giữ chặt Hạ Hà, tay kia nắm chặt, đột ngột vung ra nắm đấm.
“Rầm!”
Một cú đấm trúng ngực của người đàn ông lao tới trước.
Cơ thể người đàn ông to lớn như thể bị một chiếc xe tải nặng đâm phải, hắn nôn ra máu và văng ra ngoài.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Dương Thanh không hề tung ra chiêu thức nào, anh chỉ hời hợt vung nắm đấm, chỉ trong vài chục giây, ngoại trừ Tào Khánh và chủ quán bar ra, những gã đàn ông vạm vỡ khác đều ngã xuống đất.
“Những người này hoàn toàn không ăn nhằm gì, tôi còn chưa nóng người lên đây.
Tiếp tục gọi người đi, đừng khiến tôi phải thất vọng!”
Dương Thanh cười ha hả nói.
– —————————.