Lúc này Đường Bách Khiêm nói vậy là muốn khiến Tô Khiết hiểu lầm, nhưng cũng có ý muốn thử.
“Anh nghi ngờ Nguyễn Hạo Thần để lộ tin tức sao? Không thể nào, Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm như vậy. Chỉ là Đường Bách Khiêm mới nói được nửa câu đã bị Tô Khiết cắt ngang.
Không hiểu sao Tô Khiết lại tin Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm thế, vì vậy lúc nói những lời này cô cực kỳ chắc chắn.
Nhạc Hồng Linh nghe Tô Khiết nói vậy thì đơ ra, sau đó không nhịn được cười cười, nhãi con này bảo vệ Nguyễn Hạo Thần kia.
Bên kia điện thoại, Đường Bách Khiêm cứng người, tay cầm di động siết chặt lại, vẻ độc ác trong mắt càng lộ rõ ràng hơn.
Anh ta tuyệt nhiên không ngờ được Tô Khiết lại bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như vậy.
Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không làm thế? Cô tin tưởng Nguyễn Hạo Thần vậy sao? Bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như thế sao?
“Em tin anh ta thế sao?” Lúc nói lời này, trong lòng Đường Bách Khiêm vừa đau vừa hận. Tại sao? Tại sao lại như vậy?
“Học trưởng à, em biết Nguyễn Hạo Thần từng điều tra chúng ta nhưng chủ yếu là điều tra chuyện của em, vì thế anh ấy sẽ không để lộ tư liệu của chúng ta cho kẻ địch.” Tô Khiết vẫn kiên trì tin tưởng Nguyễn Hạo Thần.
“Nếu chuyện này thật sự liên quan tới Nguyễn Hạo Thần thì sao?” Đường Bách Khiêm mím môi đầy lạnh lùng, chỉ là cách điện thoại nên Tô Khiết không nhìn thấy được.
“Không có chuyện đó được, Nguyễn Hạo Thần không có lý do gì để làm vậy.” Nhưng Tô Khiết vẫn một mực tin tưởng.
“Ha…” Đường Bách Khiêm đột nhiên bật cười thành tiếng. “Làm vợ chồng mấy bữa quả nhiên là không giống bình thường nữa rồi.”
Lúc nói những lời này, trong giọng điệu của Đường Bách Khiêm có ý mỉa mai rất rõ.
Tô Khiết vẫn luôn mẫn cảm, đương nhiên có thể nghe ra, cô hơi cau mày, chợt thấy trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Có câu rằng, lời nói đại diện cho thái độ, người ta đã không tin thì cô có nói nhiều đến mấy cũng vô dụng.