Mạn Đà La nhìn xuống, cất tiếng nhàn nhạt vang vọng:
– Đại Thú Liệp chiến sắp bắt đầu, các ngươi đều biết rõ đây là sự kiện gì. Mặc dù Đại La Thiên vực là một trong những thế lực siêu hạng Bắc giới, nhưng vẫn có khả năng sẽ bị kẻ khác xé xác nhai xương, đến khi đó, các ngươi cũng hoàn toàn mất đi sự bảo hộ cũng như không còn địa vị gì cả.
Khán giả rùng mình, nơi chiến tranh khốc liệt như Bắc giới này, nếu không được thế lực lớn che chở, một mình tu luyện thì cực kỳ nguy hiểm.
– Do đó nếu không muốn mất đi bảo hộ, để rồi trở thành con mồi cho kẻ khác, thì hãy bày tỏ sự trung thành của các ngươi. Tất cả những ai trung thành với Đại La Thiên vực, bổn tọa đương nhiên không bạc đãi kẻ đó.
– Cẩn tuân vực chủ dạy bảo.
Ai nấy cúi rạp cung kính, thanh âm trịnh trọng. Họ có thể đứng vững ở Bắc giới này, những tài nguyên tu luyện của họ căn bản đều là do vị siêu cường giả Địa Chí Tôn Mạn Đà La kia bảo hộ.
Mục Trần yên lặng, trong lòng khẽ cảm thán vì lực chấn nhiếp của siêu cường giả Địa Chí Tôn. Chỉ có cường giả đến cấp độ này mới đủ sức một phương che trời, sừng sững bảo tồn thế lực.
Mạn Đà La nhìn qua Mục Trần, nói:
– Phong Vương Tế đã có kết quả, ta tuyên bố bắt đầu từ hôm nay, Mục Trần sẽ là Thập Vương của Đại La Thiên vực chúng ta.
Ánh mắt khán giả ái mộ nhìn Mục Trần, tuổi trẻ như thế mà cũng có thể trở thành Vương giả Đại La Thiên vực, thành tựu này thật là chói mắt bất phàm.
Chư vương cũng cũng cảm thán gật gù. Huyết Ưng vương nhìn Mục Trần lại ánh lêm một vẻ kiêng kị và bực bội, hẳn nhiên không ngờ được Mục Trần lại nhanh chóng thăng tiến như vậy. Nếu biết ngày hôm nay đến sớm vậy, năm ngoái đã chẳng chuốc phiền toái với hắn làm gì.
Đối đầu một gã tiềm năng vượt trội như thế cũng rất là ngu a.
– Bây giờ ngươi đã là Vương giả, có tư cách và trách nhiệm xây dựng thế lực.
Mạn Đà La quay sang nói với Mục Trần. Khi trở thành Vương giả Đại La Thiên vực, không chỉ nhận được bổng lộc tài nguyên vượt trội, mà còn có thể bắt đầu xây dựng thế lực dưới trướng tương đương với Cửu Vương hiện tại.
Khán giả đều nhìn Mục Trần, đặc biệt là đám người Cửu U cung, ánh mắt bất định mà không cam.
Nếu như Mục Trần thành lập thế lực, thế thì cũng có nghĩa là rời khỏi Cửu U cung, không còn thân phận thống lĩnh Cửu U vệ, và khi đó thế lực mới hắn xây dựng chưa chắc sẽ hòa hảo cũng như không còn là “người một nhà” được nữa.
Mục Trần ở Cửu U cung mới một năm, nhưng trên dưới trong cung đều biết rõ nhờ có những tranh chiến sinh tử của hắn, địa vị Cửu U cung mới trở lại hoành tráng như hôm nay.
– Ha ha, Mục Trần thật là lợi hại, nhanh vậy đã được phong Vương rồi.
Đường Nhu thì hồn nhiên vô tư, lúc này thích thú cao hứng vui cười hớn hở.
Đường Băng trừng mắt dọa cô em gái vô tâm, rồi khoanh tay trước ngực, dáng vẻ tức giận, đưa mắt nhìn nơi khác không ngó tới Mục Trần nữa. Dù rằng Cửu U cung có mất đi Mục Trần cũng không có nghĩa sẽ lụn bại trở về ngày trước, nhưng sẽ càng khó tranh cường với người ta. Cũng không trách hắn được, dù sao địa vị Vương giả và thống lĩnh cách nhau như trời vực.
Cửu U chỉ lạnh nhạt không tỏ vẻ lo lắng hay bực bội, ánh mắt nhìn Mục Trần lại có ý cười. Quan hệ của nàng và Mục Trần cực kỳ sâu sắc, huyết mạch tương liên làm cho hai người gần như nhất thể, nên chẳng bận lòng chuyện Mục Trần có tự xây dựng thế lực ra sao.
Mục Trần nghe Mạn Đà La nói vậy, nhất thời giật mình, lại cảm ứng những ánh mắt từ phía đám người Cửu U cung nhìn mình khác lạ, hắn cười nói:
– Ta không nhất thiết phải xây dựng thế lực riêng đúng không, hay là cứ để ta ở lại Cửu U cung đi, được chứ?
Làm thống lĩnh ở Cửu U cung một năm, hắn cũng thấy được chuyện xây dựng thế lực nó khó khăn phức tạp và tốn thời gian thế nào, nếu như hắn phải tập trung cho những chuyện đó, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện, do vậy hắn cũng không muốn vì hư vinh làm chủ một thế lực mà chôn vùi tiền đồ thực lực của mình.
Vả lại trong Cửu U cung, gần như Cửu U cho hắn toàn quyền, muốn làm gì cũng được, do vậy hắn thấy không cần thiết phải rời đi.
Mục Trần thấy điều này rất bình thường, nhưng tuyên bố đó của hắn lại làm khán giả kinh ngạc không thôi. Bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên thấy có người không thích xây dựng thế lực, xây dựng quân đội phục tùng bản thân, tạo ra sản nghiệp của riêng mình.
Cửu U cung cũng há mồm cả đám, rồi sau đó cả bọn hò reo vang dậy, đứa mừng đứa khóc đứa hò hét kích động trước câu trả lời của Mục Trần. Họ không ngờ Mục Trần lại từ bỏ quyền xây dựng thế lực, ở lại thống lĩnh Cửu U Vệ.
Đường Băng sửng sốt, trợn mắt nhìn lên Mục Trần, rồi nhếch mép nghĩ thầm:
– Quả là một kẻ ngu….
Lòng thì nói vậy, nhưng ánh mắt mừng rỡ không giấu được ai. Coi như hắn có lương tâm, không phí đi bao nhiêu Chí Tôn linh dịch mà nàng đã đầu tư cho hắn.
Cửu U dịu dàng mỉm cười, cũng không ngạc nhiên lắm khi hắn quyết định như vậy, nụ cười càng thêm đằm thắm.
Mạn Đà La cũng ngạc nhiên, nhưng chỉ cười:
– Tùy ngươi vậy, nếu ngươi không muốn xây dựng thế lực riêng, vậy thì bổng lộc hằng năm sẽ gộp vào cho Cửu U cung, tùy ý ngươi sử dụng.
Mục Trần gật đầu, rồi hắn ghé sát vào Mạn Đà La, khẽ thì thầm:
– So với những thứ này, ta quan tâm tới phần thưởng nhiệm vụ hơn đó nha… hé hé hé.
Hắn cười ma mãnh, xoa xoa tay ra vẻ tham lam. Hiện tại đương nhiên hắn mong chờ nhất là những tinh huyết thần thú kia để bắt đầu tu luyện Long Phượng chân kinh.
Mạn Đà La chưng hửng nhìn vẻ mặt tham lam của hắn, chỉ đành lắc đầu tặc lưỡi.
– Yên tâm đi, không thiếu đâu.