Diệp Thành không nhúc nhích một lúc lâu.
Một lúc lâu, ông lão cũng không nói gì.
Sau mười giây, Diệp Thành rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đục ngầu ấy lại trở nên mờ mịt, ảm đạm, vẻ mặt ông cũng thoáng chốc trở nên già nua, cơ thể cũng hoá đá từ ngực lan tới vai.
“Không phải, ngươi không phải”, ông lão yếu ớt lắc đầu, khí tức lúc có lúc không, bất cứ lúc nào cũng có thể hoá đá.
“Tiền bối, sao người lại ở đây?”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn ông lão, thử hỏi: “Người cũng là cao thủ còn sống sót sau chiến tranh cổ đại sao?”
“Không phải”.
“Vậy người là…”
“Ta là người của Đại Sở”, cuối cùng ông lão cũng nói ra bí mật: “Năm trăm năm trước, ta tới đây tìm sư tôn, gặp phải tà linh đáng sợ, mấy lần suýt bỏ mạng nên mới trốn vào trong tảng đá này, ta đã ở đây năm trăm năm”.
“Người cũng đến đây tìm người?”, Diệp Thành hơi bất ngờ.
“Nghe lời này thì tiểu hữu cũng đến đây tìm người sao?”, ông lão khó nhọc ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, nhưng ánh mắt lại hơi kỳ lạ, nhìn Diệp Thành, ông ấy cảm giác như đang nhìn sư tôn của mình.
“Cũng… Cũng gần như là thế ạ!”, bị ông lão nhìn như vậy, Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên, hắn cười: “Chúng con tới đây tìm Huyền Hoàng, ừm, là Huyền Hoàng từng thống nhất Đại Sở đó ạ”.
“Huyền Hoàng?”, ông lão hơi kinh ngạc: “Năm trăm năm trước Huyền Hoàng đã rồi mà, sao lại ở Thập Vạn Đại Sơn?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm ạ”, Diệp Thành mỉm cười.