Suy đi nghĩ lại, Giang Nghĩa vẫn quyết định tạm thời để cô ta sống ở tòa nhà làm việc ở khu Nam Giang.
Ở đó có ký túc riêng, còn có sự bảo vệ của Lâm Chí Cường, 12 cung, an toàn không phải là vấn đề.
Trên xe.
Tiểu Điệp hỏi: “Giang Nghĩa, tôi trở về thì có thể gặp mặt Tại Ngôn không?”
Giang Nghĩa nói thật: “E rằng không được. Tôn Tại Ngôn bởi vì cô, bị một đám kẻ xấu lợi dụng, đối địch với tôi.”
“Á?” Tiểu Điệp đồ hồ: “Vậy anh còn cứu tôi?”
Giang Nghĩa nói: “Cứu cô thì có thể loại trừ nỗi lo về sau của Tôn Tại Ngôn, sau đó tôi sẽ khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục, lúc đó sẽ để cô gặp mặt anh ta.”
“Không giấu gì cô, chuyện tôi muốn làm chính là ‘thu phục’ tướng giỏi như Tôn Tại Ngôn!”
Tiểu Điệp rất hứng thú với lời của anh.
Cô ta mỉm cười rồi nói: “Tại Ngôn là người rất giỏi, đương nhiên anh cũng không kém, nhưng tôi thấy anh vẫn không bằng Tại Ngôn. Luận mưu trí, anh không bằng anh ấy, đừng tự chuốc lấy đau khổ.”
“Thật sự không được, tôi trực tiếp ra trận bảo anh ấy gia nhập vào đội ngũ của anh, như vậy anh không phải bớt một mớ rắc rối sao?”
Giang Nghĩa mỉm cười.
“Không cần.”
“Nếu lợi dụng cô để anh ta gia nhập vào đội ngũ của tôi, vậy tôi có gì khác biệt với những kẻ xấu khác?”
“Tôi muốn khiến Tôn Tại Ngôn thua tâm phục khẩu phục.”
Tiểu Điệp bĩu môi khinh thường: “Hừ, dù sao tôi không tin anh có thể thắng được Tại ngôn. Có điều anh yên tâm, anh khi nào muốn tôi ra mặt cũng được, tôi sẽ ra tay giúp anh.”
Giang Nghĩa mỉm cười không nói gì.
Anh sẽ thua Tôn Tại Ngôn sao? Không phải là không thể.