…
Cường giả Trầm gia lúc này bắt đầu cầu xin tha thứ.
Âm thanh Huyền Thiên lạnh lùng từ trong thánh giáp khôi lỗi truyền ra.
– Tha mạng? Ba trăm năm trước Trầm gia vì cái gì không tha mạng cho Giang gia? Không chỉ giết toàn bộ cường giả Thiên giai cảnh của Giang gia, ngay cả võ giả Địa giai cảnh, Tiên Thiên cảnh, Võ Đạo Cảnh cũng giết, mấy vạn người Giang gia bị giết còn lại không được một ngàn, các ngươi cho ta một lý tại sao ta phải tha mạng cho các ngươi?
Chúng cường giả Trầm gia lập tức nghẹn họng.
Một Thái Thượng trưởng lão Trầm gia nói:
– Báo ứng! Trầm gia ba trăm năm trước lạm sát kẻ vô tội, hôm nay gặp báo ứng, ba trăm năm trước là Trầm gia chúng ta sai, Thiên thiếu, ngài đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta a, sau này Trầm gia chúng ta không bao giờ phạm sai lầm của ba trăm năm trước, nếu không sẽ gặp báo ứng…
Huyền Thiên khẽ cười một tiếng, nói:
– Hiện tại các ngươi biết rõ báo ứng, còn có giác ngộ như vậy, vì cái gì không có đem đồ vật của Giang gia trả lại? Đền bù tội nghiệt của tổ tông! Đúng rồi, nếu như không phải Giang Vũ Phi nói ra một chút, Trầm gia các ngươi cũng quên Giang gia rồi, không nhớ đến nổi…
– Đúng đúng đúng… Trầm gia chúng ta không nhớ nổi!
Một tên Thái Thượng trưởng lão Trầm gia tiếp lời.
– Ta nhổ vào!
Huyền Thiên quát lạnh nói:
– Các ngươi không nhớ nổi a, vậy thì còn nhớ được cái gì đây? Trầm nhị công tử đem Giang Vũ Phi đánh cho trọng thương sắp chết, lại trực tiếp đánh tới Giang gia, muốn diệt tộc Giang gia, nếu không phải bản thiếu gia tại Giang gia, Trầm gia các ngươi lại làm ra chuyện cầm thú rồi, Trầm nhị công tử chết, Trầm gia các ngươi tuyệt không biết hối cải, lại làm nặng hơn, lại phái ra thêm những cường giả mạnh hơn nữa đi tới Giang gia, hành vi của các ngươi cũng là muốn diệt Giang gia, các ngươi yên tâm, ta sẽ không giống như Trầm gia các ngươi đâu…
Cường giả Trầm gia nghe xong thì run như cầy sấy, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Huyền Thiên thì nội tâm lại vui như nở hoa, cho rằng Huyền Thiên bỏ qua cho bọn họ, nhưng câu nói tiếp theo làm cho sung sướng của bọn họ hóa thành hư ảo.
Huyền Thiên nói tiếp:
– Ta sẽ không giống Trầm gia các ngươi lạm sát kẻ vô tội, động thủ với võ giả Địa giai cảnh, Tiên Thiên cảnh, Võ Đạo Cảnh, nhưng mà bản thiếu gia đã mở miệng nói mấy lấy mạng cường giả Thiên giai cảnh của Trầm gia các ngươi, cho nên phải lấy mạng của các ngươi rồi.
XÍU…UU! – – !
Huyền Thiên vừa mới nói xong, cánh tay phải thánh giáp khôi lỗi khẽ động, Cự Long Kiếm lập tức quét ngang một cái, kiếm quang lóe lên, kiếm cương sáng ngời bắn ra.
Kiếm cương cực lớn dài hơn ngàn thước, quét ngang bầu trời, nhanh chóng như tia chớp bổ vào chúng cường giả Thiên giai cảnh của Trầm gia.
Cường giả Thiên giai cảnh của Trầm gia tất cả đều hoảng hốt, chạy trốn thoát mạng!
Nhưng mà tốc độ của bọn họ làm sao sánh bằng kiếm cương của thánh giáp khôi lỗi bổ tới chứ!
Kiếm cương đảo qua, nhiều đóa huyết hoa tách ra, thịt nát bay tứ tung, nương theo đó là một loạt âm thanh kêu thảm thiết vang lên, chúng cường giả Thiên giai cảnh của Trầm gia chết đi.
Thánh giáp khôi lỗi bổ ra ba kiếm, tất cả cường giả Thiên giai cảnh của Trầm gia đều đi đời nhà mà, đã chết mệnh tang!
Đám cường giả Trầm gia phía dưới thét lên thảm thiết, đại lượng võ giả Trầm gia mắt thấy Thái Thượng trưởng lão ngày thường cao cao tại thượng, lập tức hóa thành huyết nhục mảnh vỡ, người tâm lý yếu ớt cơ hồ sợ tới toàn thân mềm nhũn.
Trầm gia bạo loạn, kinh hồn táng đảm, bỏ chạy ra bốn phía.
Tuy Huyền Thiên nói sẽ không giết võ giả Địa giai cảnh, Tiên Thiên cảnh, Võ Đạo Cảnh của Trầm gia, nhưng mà võ giả Trầm gia nhìn thấy tất cả Thái Thượng trưởng lão toàn bộ chết, lá gan muốn nát ra, làm sao dám ở lại nữa.
Cách đó không xa, Giang Thần Thư và cường giả Giang gia thần sắc phi thường kích động.
Giang Thần Thư trực tiếp quỳ xuống phi hành khôi lỗi, nhìn bầu trời la lên:
– Liệt tổ liệt tông Giang gia, các ngươi đã nhìn thấy chưa? Giang gia đã báo đại thù, rốt cuộc Trầm gia cũng gặp báo ứng…
Hô xong, Giang Thần Thư nước mắt tuôn như mưa, mà mấy cường giả Giang gia khác cũng quỳ xuống, kích động chảy nước mắt.