Hàn Huyền Đạo một lần nữa đỡ lấy Tiêu thái sư, gật đầu nói:
– Thái sư nói phải, sự nghiệp của tổ tiên, người hậu thế chúng ta cũng không dám quên.
– Bọn họ lúc trước đem hết gia sản, phụ trợ Yến Võ Đế, về nguyên nhân này, chẳng phải là đều muốn sống tốt.
Tiêu thái sư nhẹ nhàng nói:
– Chỉ có điều sau khi lập quốc, thế gia chúng ta lập công được thưởng, ở trong triều làm quan, phụ giúp Hoàng tộc, việc này lại khiến Hoàng tộc dần coi chúng ta là cái đinh trong mắt, bao nhiêu năm rồi, ở phía sau xúi giục, khiến cho chín đại thế gia chúng ta tranh đấu lẫn nhau, làm ngư ông đắc lợi….
Ánh hào quang t.rong mắt Hàn Huyền Đạo đảo qua Thái sư không phát hiện ra.
Điều này, tuy rằng các đại thế gia mỗi người đều biết, nhưng đều để trong lòng, không ai nói ra.
Hôm nay Thái sư nói trắng ra, ngược lại có vẻ rất chân thành.
– Chỉ có điều trải qua việc lần này, lão phu cũng hiểu được, nếu lại tiếp tục như vậy, thế gia chúng ta chỉ e không có được cái chết yên lành.
Tiêu thái sư lắc đầu than nhẹ:
– Thân thể lão phu dần dần suy nhược, vốn là có lòng muốn quy ẩn, trải qua việc lần này, lại càng không lưu luyến. Chỉ có điều trước khi chia tay, mong rằng Huyền Đạo ngày sau có thể chiếu cố Tiêu gia chúng ta nhiều hơn…!
Hàn Huyền Đạo chau mày căng thẳng, thấp giọng nói:
– Thái sư sao nói ra những lời ấy?
– Huyền Đạo, việc đến như ngày hôm nay, không cần nói chuyện vòng vo.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
– Lão phu ba ngày sau sẽ đem bản tấu đệ lên Hoàng thượng, quay đầu lại lão phu cũng sẽ nói rõ với quan viên Tiêu tộc ta, từ nay về sau, bộ tộc Tiêu thị ta tuyệt không làm Hàn tộc ngươi khó xử, nếu Huyền Đạo có gì chỉ bảo, quan viên Tiêu tộc sẽ tận lực phối hợp.
Sắc mặt Hàn Huyền Đạo khẽ biến đổi.
Lời này của Tiêu thái sư, cũng đã nói rõ hết ra, chỉ không đem toàn bộ ý tứ nói thẳng hoàn toàn, không hề nghi ngờ, Tiêu thái sư chuẩn bị khiến Tiêu tộc thần phục dưới cửa của Hàn Tộc, phỏng theo việc hai tộc Phạm – Hồ.
– Thái sư, việc này… Huyền Đạo thật không dám nhận.
Hàn Huyền Đạo trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh:
– Hai họ chúng ta, đều vì nước tận trung, Huyền Đao sao dám có gì chỉ bảo!
Tiêu thái sư lắc đầu, khẽ thở dài:
– Huyền Đạo không cần hoài nghi tấm lòng của lão phu.
Lão cười ha hả, nói:
– Nếu lão phu còn trẻ hai mươi tuổi, chưa chắc sẽ đưa ra quyết định này, nhưng nay gần đất xa trời, lão phu đã ở cái độ hôm nay ngủ chẳng biết ngày mai có thể dậy, hết thảy những việc lão phu nói, như mộng như ảo, lại không có ý nghĩa rồi.
Lão nhẹ nhàng đẩy tay Hàn Huyền Đạo ra, hòa nhã nói:
– Huyền Đạo thực là người rộng rãi, ngươi không vui với việc phía trước của hai họ chúng ta, vậy thì giải tán đi thôi!
Hàn Huyền Đạo do dự một chút, cuối cùng khom người chắp tay nói:
– Thái sư nếu đã nói như thế, Huyền Đạo sao dám không vâng mệnh?
Tiêu thái sư dường như thở phào nhẹ nhõm, lập tức hạ giọng nói:
– Chớ để Hoàng đế coi thường chúng ta, lại càng không được coi thường Hoàng tộc. Hắn chung quy có được danh Đại Yến chính thống, hiện giờ cũng không giống với ngày xưa, Bột Châu Triệu Tịch Tiều lại là người nô bộc trung thành của hắn, Huyền Đạo ngày sau làm việc, cũng càng phải cẩn trọng hơn.
Đối mặt với lời nói thẳng chân thành tha thiết của Tiêu thái sư, Hàn Huyền Đạo lộ rõ vẻ cảm kích, vuốt cằm nói:
– Huyền Đạo cảm tạ Thái sư đã dạy bảo, những lời dặn dò của Thái sư, Huyền Đạo tất không dám quên!
Ngay sau đó hai người rời khỏi cung, ngoài cung Tiêu Hoài Kim và Tiêu Vạn Trường đều đang đợi.
Hàn Huyền Đạo chắp tay từ biệt, không nói nhiều, lên xe mà đi.
– Vạn Trường đỡ lão phu lên xe.
Tiêu thái sư lên xe, triệu Tiêu Vạn Trường lên xe ngựa của mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng:
– Tình hình bên kia Tây Bắc điều tra như thế nào?
– Thái sư, nay đã xác định, Tổng binh Lâm Dương quan thực sự đã chết năm ngày rồi.
Tiêu Vạn Trường hạ giọng nói:
– Hơn nữa là do Hàn Mạc tự mình chém chết!
– Lão phu chỉ muốn biết tung tích Hoài Ngọc.
Tiêu thái sư trầm giọng nói,
– Hoài Ngọc hiện giờ ở nơi nào?
Tiêu Vạn Trường lắc đầu.
– Một đám ăn hại.
Tiêu thái sư cả giận nói:
– Ở Tây Bắc nhiều tai mắt như vậy, sao có thể nói không biết tung tích Hoài Ngọc? Nó sống hay chết, sống nơi nào, chết nơi nào, khó cũng không thể không có chút manh mối nào?
– Không có.
Tiêu Vạn Trường tuy rằng đối với Tiêu thái sư kính nể vô cùng, nhưng bất đắc dĩ nói,
– Mấy ngày liên tục, thư từ bên kia truyền tới liên tục, nhưng không có một phong thư nào xác định được tung tích Đại Tướng quân. Lâm Dương quan hiện giờ, tạm thời là do Hàn Mạc ra lệnh, do Lăng Vân Chỉ huy sứ Thần Cung doanh trấn thủ.
Tiêu thái sư tựa vào trong thùng xe, lại ho một trận dữ dội, như muốn đem hết nội tạng bày ra.
– Tiếp tục dò xét.
Tiêu thái sư giơ tay bất lực:
– Lão phu nhất định phải biết tung tích Hoài Ngọc, dù là đã chết, lão phu cũng phải biết nó đã chết như thế nào!
Đêm khuya, trong một căn phòng ở một nơi cực hẻo lánh của thành Yến Kinh, một chiếc xe ngựa dừng lại ở ngoài phòng .
Đây là một căn nhà dân rất bình thường, hai gian phòng ở cùng một chỗ, vây quanh một khu vườn nhỏ, diện tích rất nhỏ. Phu xe khoác một chiếc áo bông cũ nát, là loại phu xe thông thường nhất trong kinh thành, cũng thực rất bình thường.
Gã dừng xe lại, đi tới vén màn xe lên, từ trong xe đi ra một người toàn thân bị bao phủ áo bào đen, chẳng những thân thể bị áo bào đen dài đó bao trùm, ngay cả mặt mũi cũng bị mũ đen che kín, căn bản không thấy rõ được dung mạo.
Y xuống ngựa, khẽ khoát tay, phu xe lập tức lên xe, xe ngựa vội vàng rời đi.
Hắc Bào Nhân lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa trong sân, đi vào, lập tức đưa tay đóng cửa vườn, tuyết đọng sát trong vườn, đi tới trước cửa phòng ốc cũ nát đầu tiên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cửa gỗ rất nhanh đã mở ra, một gã áo xám nhô đầu ra, Hắc Bào Nhân lách mình đi vào, cánh cửa được đóng lại trong nháy mắt.
Hắc Bào Nhân đi vào trong phòng, thấy trong phòng cực kỳ đơn giản, trên bàn đốt một ngọn đen u ám, tràn đầy một mùi hương cực kỳ lạ, người áo xám dẫn Hắc Bào Nhân vào trong phòng, chờ y ngồi xuống, lúc này mới quỳ gối dưới chân Hắc Bào Nhân, cung kính nói:
– Đại nhân, tiểu nhân tối nay sẽ rời khỏi kinh thành!
Hắc Bào Nhân từ trong tay áo lấy ra gói to nặng trĩu, nói:
– Vàng trong này, đủ cho ngươi sống cả đời, tối nay rời đi, sau này không cần xuất hiện ở kinh thành!
Người áo xám vội hỏi:
– Tạ ơn đại nhân!
Gã ngẩng đầu lên, ánh đèn dầu mờ nhạt chiếu lên mặt gã, hiện ra một gương mặt rất có tình. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hàn Huyền Đạo!
Người áo xám quỳ gối dưới chân Hắc Bào Nhân, đúng là Hàn Huyền Đạo!