“Chuyện gì?”
“Nhị sư huynh, huynh cũng đã biết lai lịch của Tình Nhu và Uyển Nhi rồi chứ?”
“Không rõ lắm.” Tần Tiểu Lâu nói: “Sư tôn nói các nàng là người đáng thương.”
Cố Thanh Sơn liền nói: “Tình Nhu là người chèo lái đời kế tiếp của cái thế giới kia, bắt đầu tu hành từ ba tuổi, hai mươi bảy năm không một ngày nghỉ ngơi, cuối cùng đột phá tới Thiên Kiếp cảnh, trở thành người tu hành kiệt xuất nhất cả thế giới.”
“Uyển Nhi là con gái chưởng môn mạnh nhất cái thế giới kia, nhưng nàng cũng không vì thân phận của mình mà buông thả, bởi tư chất hơi kém, nàng bỏ ra nhiều nỗ lực hơn so với bạn cùng lứa tuổi, mấy lần quanh quẩn bên bờ sinh tử, nhưng tiến bộ dũng mãnh, tình nguyện chết cũng phải đột phá cảnh giới cao hơn.”
“Hai nàng nỗ lực rành rành như thế, lại bị người khác xâm lấn thế giới, giết sạch thân nhân, bản thân cũng luân lạc làm nô lệ.”
“Rõ ràng đã nỗ lực, cuối cùng cũng là kết quả không công bình như vậy. Sư huynh, huynh cảm thấy đây là ai sai?”
Tần Tiểu Lâu ngơ ngẩn.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Lại nói sư tôn chúng ta, sư tôn mạo hiểm phiêu lưu dung hợp thế giới, gắng gượng đề thăng tu vi của mình, đến tình trạng ngay cả ta cũng không thể dò xét, kết quả vẫn bị gạt bỏ.”
“Người không thể không gia nhập vào Liên Minh Tu Hành, cả ngày lẫn đêm đi chiến đấu với Ma quân cho Liên Minh, như vậy mới có thể giữ được tánh mạng.”
“Nhưng vẫn có người lẻn vào thế giới của chúng ta như cũ, mưu đồ mang Tú Tú đi, muốn dùng cái này để khống chế sư tôn chúng ta.”
“Mọi người khổ cực nỗ lực như thế, không ngừng phòng bị các tai nạn, còn phải đề phòng lòng người hiểm ác đáng sợ.”
“Sư huynh, huynh có thể tiếp tục chơi tiếp…”
“Nhưng huynh nhìn mọi người, có người nào nói mình gian khổ hay không?”
“Vừa rồi lúc ăn cơm, Tình Nhu và Uyển Nhi vẫn còn dành thời gian, đưa ra câu hỏi với vấn đề trong tu hành của mình cho sư tôn.”
“Các nàng đã mất đi tất cả, vẫn còn đang phấn đấu không ngừng, huynh cảm thấy tại sao các nàng muốn làm như vậy?”
“Sư tôn của chúng ta, ngay cả ăn cũng không để ý tới, một mực xử lý chuyện của ngoại giới.”
“Người vất vả như vậy là vì ai?”
Tần Tiểu Lâu run run chốc lát, nhịn không được hỏi: “Cho nên đệ muốn nói cái gì?”
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai Tần Tiểu Lâu nói: “Huynh là sư huynh, ta là sư đệ, cho nên ta chỉ nhắc nhở huynh chú ý tới việc này, trừ cái đó ra, không có chuyện gì có thể nói nữa.”
“Cuối cùng, sư huynh, ta chỉ muốn hỏi huynh một việc.”
“Hỏi đi!” Tần Tiểu Lâu nói.
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Lúc Tú Tú suýt chút nữa bị bắt, nếu như Tình Nhu và Uyển Nhi không trở về, huynh có biện pháp gì không?”
Tần Tiểu Lâu đứng ở đó, nói không ra lời.
“Nếu như đã xảy ra chuyện như vậy, sư tôn là một người không bị uy hiếp bởi bất kỳ thứ gì, ắt sẽ ra tay toàn lực, cho dù chết cũng muốn đồng quy vu tận cùng những người đó.”
Cố Thanh Sơn tiến thêm một bước, hỏi: “Nếu như sư tôn chết, Tú Tú cũng chết, huynh còn có thể thật vui vẻ mỗi ngày như vậy sao?”
Nói xong, Cố Thanh Sơn không để ý tới Tần Tiểu Lâu đang đờ ra như khúc gỗ trên không nữa, hắn thả người xuống điện Bách Hoa.
Cố Thanh Sơn bay trở về Bách Hoa điện.
Lúc này, Bách Hoa điện đã yên tĩnh trở lại.
Những người khác đã về nghỉ chỉ còn lại một mình Bách Hoa tiên tử đang ngồi trên Vạn Hoa bảo tọa.
Bách Hoa tiên tử nghiêng người dựa vào Vạn Hoa bảo tọa, tay chống cằm, trầm tư nói: “Con nói tất cả những chuyện này cho nó nghe e là vẫn chẳng tác dụng gì đâu.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Sư huynh chủ yếu là bình thường chơi đã quen, con tin nếu huynh ấy nghiêm túc chắc chắn sẽ có lĩnh ngộ.”
Trên bầu trời, mây đen dần dần dày đặc.
Mưa càng rơi càng lớn.
Mưa đêm hóa thành thế như trút nước.
Trong giây lát.
Ầm!!!
Kinh lôi chấn động!
“Thiên kiếp tới rồi, không ngờ tới nhanh như vậy.” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
Trên mặt Bách Hoa tiên tử lộ vẻ vui mừng nói: “Chỉ hy vọng nó có thể nghiêm túc tu hành một thời gian.”
Nàng thả thần niệm quan sát Tần Tiểu Lâu thì thấy Tần Tiểu Lâu đang ngồi trên con diều, nhắm hai mắt, không hề chịu ảnh hưởng của mưa gió, cả người lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Thiên kiếp của Tiểu Lâu chắc phải một lúc nữa mới có thể kết thúc, Thanh Sơn, giờ con nói chuyện của con đi.”
“Sao sư tôn biết con có việc?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.
“Ta có thể nhìn thấy được.” Tạ Đạo Linh chăm chú nhìn hắn. “Từ khi trở về nhìn thấy con ta đã phát hiện tâm trạng của con rất không tốt.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc một lát, cười khổ nói: “Đúng là không thể thoát được con mắt của sư tôn.”
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một hộp ngọc hình chữ nhật dài, mở ra.
Địa kiếm đầy vết rạn lẳng lặng bày ở đó, vô thanh vô thức.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên, đưa đến trước mặt Tạ Đạo Linh.
“Địa kiếm? Sạo lại tổn thương nghiêm trọng vậy?” Tạ Đạo Linh khẽ quát.
Nàng bay xuống từ trên Vạn Hoa bảo tọa, đáp xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, tinh tế quan sát trường kiếm.
“Nó đã sắp gãy nát… đây gần như là chuyện không thể, rốt cuộc các con gặp phải chuyện gì?” Bách Hoa tiên tử hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Chúng con gặp phải một quái vật trước nay chưa từng thấy, lúc đó trong thế giới thất lạc của chúng thần, quái vật đó gần như đã lấy mạng chúng con, Địa kiếm toàn lực xuất thủ, dùng cạn hồn lực của con chúng con mới có thể hiệp lực giết chết quái vật kia.”