Hách Liên Thiên Vân uy nghiêm đáng sợ nói, vù, Long uy dật đãng.
Đùng!
Nhất thời Mặc Nguyên từ giữa bầu trời ngã xuống, ngã chặt chẽ vững vàng. Hắn là Phá Hư tầng chín thì đã làm sao, thiêu đốt khí huyết càng nắm giữ sức chiến đấu thập tinh thì đã làm sao, ở trước mặt uy thế của Á Long, thì yếu đuối như trẻ con vậy!
Đây là áp chế trên tầng thứ sinh mệnh, đặc biệt là Long tộc, có tính khắc chế nhau rất mạnh.
– Cái gì!
Hách Liên Dung, Tiên Vu Thông, Văn Nhân Kiệt đều không nhịn được run rẩy, phải biết Mặc Nguyên là cường giả ngang hàng bọn họ, nhưng lại chật vật như vậy, chuyện gì thế này?
Long uy chỉ nhằm vào Mặc Nguyên, nhưng ba người quá mạnh mẽ, vẫn bắt được khí tức kia, điều này làm cho trong lòng bọn họ phát lạnh, phát lên một loại bản năng sợ hãi.
Mặc Nguyên nằm sát đất, mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thiên Vân, run giọng nói:
– Tổ… Tổ Long đại nhân!
Nếu không phải Tổ Long, ai sẽ có Long uy như vậy, cuồn cuộn vô tận, để hắn không có chút tâm ý phản kháng.
Tổ Long!
Ba người Hách Liên Dung đều tê cả da đầu, có khả năng sao?
Ánh mắt của Hách Liên Thiên Vân đảo qua, Long uy toả ra, đùng đùng đùng… ba người Hách Liên Dung cũng không tự chủ được quỳ xuống.
Tất cả mọi người nhìn mà trố mắt, bốn vị này đều là Phá Hư Cảnh a! Muốn giết Phá Hư Cảnh cũng khó như lên trời, huống chi là để bọn họ khuất nhục quỳ xuống, độ khó này chí ít vượt qua gấp trăm lần.
Lẽ nào… Vị này thực sự là Tổ Long đại nhân sao?
Hách Liên Thiên Vân không khỏi đắc ý, trước nhiều lần gặp khó, để hắn muốn hoài nghi nhân sinh, cũng còn tốt, vẫn là người bình thường nhiều. Hắn hừ một tiếng nói:
– Hiện tại chịu nghe bản tọa nói chưa?
– Đại nhân có lệnh, xin cứ việc phân phó!
Bốn người Hách Liên Dung đều nằm rạp ở trên mặt đất, biểu hiện cung kính.
Long uy như vậy quá thuần khiết quá cuồn cuộn, còn vượt qua Hải Hoàng đương đại vô số lần.
Chân Long Thiên Tử!
– Nếu bản tọa trở về, tứ hải cộng chủ không phải bản tọa thì không còn ai khác!
Hách Liên Thiên Vân không biết ngượng nói.
– Chiêu cáo thiên hạ cho bản tọa, bảo Ngao gia lập tức tới đây bái kiến, chuẩn bị nhường ngôi!
Lời này nếu để võ giả ở Trung Châu nghe được, nhất định sẽ xem thường, cười hắn là người điên! Chỉ là Dũng Tuyền Cảnh lại dám bảo tứ hải cộng chủ nhường chỗ, cái này không phải chuyện cười sao?
Nhưng bốn người Hách Liên Dung không cảm thấy buồn cười chút nào, trái lại cho là chuyện đương nhiên.
Tổ Long đại nhân a, đó là tồn tại chí cao vô thượng cỡ nào? Tiếp thu vị trí Hải Hoàng là chuyện tất nhiên, bằng không ai dám đặt địa vị trên Tổ Long, cái này không phải tạo phản sao?
Chỉ có Lăng Hàn biết, cái này không phải Tổ Long gì, mà là cường giả số một không biết bao nhiêu vạn năm trước của Long tộc, đạt đến độ cao Á Long. Có điều, vị Á Long đại nhân này lấy răng của Chân Long phục sinh, chỉ luận huyết mạch, xưng một tiếng Chân Long cũng không quá đáng.
– Tổ Long đại nhân, Nhân tộc này giết con cháu Long tộc, cầu Tổ Long đại nhân đáp ứng, để ta tiêu diệt hắn.
Mặc Nguyên vẫn không chịu buông tha Lăng Hàn.
Hách Liên Thiên Vân trừng mắt lên nói:
– Nhân tộc này là phụ thân của đồ đệ bản tọa, cũng là huynh đệ của bản tọa, ngươi muốn giết huynh đệ của bản tọa sao?
Hắn trừng như thế, Long uy tràn ngập, cực kỳ đáng sợ.
Mặc Nguyên sợ đến ngã xuống nói:
– Không dám! Không dám!
Đường đường là cường giả Phá Hư Cảnh, lại như cừu non run rẩy.
Cái này ở thế giới Nhân tộc là chuyện không thể xảy ra, cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục, có thể đi tới Phá Hư Cảnh, người nào không phải kỳ tài ngút trời, vương giả trong vương giả, làm sao mất tiết tháo chứ?
—————
