“Vậy… Vậy em phải làm sao?”
“Anh cho rằng anh ở lại đây có ích lợi gì sao?” Bạch Thư Hân lạnh lùng nói.
Càng lúc căng thẳng và hồi hộp thì cô ấy càng bình tĩnh và điềm đạm hơn.
Ôn Mạc Ngôn không còn gì để nói đành phải tuyệt vọng rời đi.
Khi đi lên lầu anh nói: “Cẩn thận, nếu có chuyện gì…cứ la lên, anh…anh nhất định sẽ là người đầu tiên lao xuống cứu em!”
“Không biết tự lượng sức.”
Bạch Thư Hân nói với vẻ giễu cợt nhưng…trong lòng vẫn ấm áp.
Đúng lúc này có một thứ gì đó đã làm vỡ kính cửa sổ.
Khi Bạch Thư Hân đi kiểm tra thì cô đã bị bắn vào tay, rất đau.
Súng bắn keo!
Mặc dù thứ này không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó lại khiến người ta đau đớn vô cùng!
Cô ấy bị bắn vào tay, chờ một lúc lâu vẫn không giảm cơn đau, đau khiến cô run rẩy cả người.
Cô đã nhìn thấy bóng dáng bên ngoài. Có rất nhiều người!
Và đều có chuẩn bị từ trước.
Bỗng nhiên có ai đó ném một thứ gì vào giống như một quả lựu đạn nhưng lại không phải, nó đang bốc khói nghi ngút.
“Chết tiệt! Thuốc mê, quá xảo trá!”
Cô không kịp gõ cửa phòng chú An, chỉ có thể liều mạng chạy lên lầu.
Không khí ở tầng trên lưu thông có thể tốt hơn.
