“Hay là để em bồi thường đi, anh rẻ, thực sự rất xin lỗi…”
“Em bồi thường sao? Anh sợ là em không bồi thường nồi đâu.” Lâm Dương lắc đầu.
“Sao có thể chứ?” Tô Dư có chút sững sờ: “Một chiếc xe hơn 200 triệu, những hư hỏng nhỏ này chắc cũng không tốn quá nhiều tiền? Anh rể, chỗ em còn chút tiền tiết kiệm, không thành vần đề… “
“Đây không phải là một chiếc xe 200 triệu.” Lâm Dương trầm giọng nói.
Hơi thở của Tô Dư run lên.
Ngay sau đó, một nhân viên giám định thiệt hại đã lái xe đến bên ngoài phòng tuần tra.
“Tiểu Lý, bên này!” Lưu Mãn San vội vàng vẫy tay với giám định viên kia.
Nhân viên giám định thiệt hại lập tức chạy. đến.
“Dì Lưu, chính là chiếc xe này sao?” Người giám định thiệt hại chỉ vào một chiếc Chevrolet bên cạnh xe của Lâm Dương hỏi.
“Không phải, là cái này!”
Lưu Mãn San mỉm cười chỉ vào chiếc xe của Lâm Dương nói: “Dì Lưu của cháu vô tình đụng phải chiếc xe này. Đâu có biết chiếc xe rách nát này lại vô dụng như vậy, hỏng rồi.
Cháu có thể cho dì biết, sửa chữa chỗ nhỏ này phải tốn mắy trăm nghìn đây?”
“Hả? Cái này … cái xe này?”
Vẻ mặt của nhân viên giám định thiệt hại đột nhiên ngưng tụ lại.
“Sao vậy? Chiếc xe này có vấn đề gì sao?”
“Không…không có vấn đề gì cả.”
“Vậy thì cháu xem qua cho dì đi, à, đây là chủ của chiếc xe.” Lưu Mãn San nói.
Nhân viên giám định thiệt hại hít một hơi thật sâu, bước tới, kiểm tra kỹ lưỡng rồi đứng dậy.
“Nhìn đại khái thì tắm kim loại phía trước bị vỡ, hơn nữa đèn xe cũng bị vỡ. Có lẽ do vật sắc nhọn tương tự như đế giày cao gót gây ra. Tắm kim loại và đèn xe đều phải thay, tắm chắn cũng có dấu hiệu bị kéo, ngoài ra còn có… “
“Trực tiếp nói ra bao nhiêu tiền đi.” Lưu Mãn San ngắt lời nhân viên giám định thiệt hại, thiếu kiên nhẫn nói.
“Ước tính sơ bộ, có thể là… 200 triệu.” Nhân viên giám định do dự một chút rồi nói.
“Cái gì?” Lưu Mãn San sững sờ.
Tô Dư cũng sững sờ.