Bạt cũng nhìn ra kiếm pháp cường đại, cối xay lúc này đã phá vỡ Thiên Nhai Vọng Đoạn, nó mở to mắt và toàn lực chạy thẳng về phía Nhiếp Vân.
Làm như vậy nhìn như lỗ mãng nhưng lại là thủ đoạn tốt nhất đối phó chiêu vô thượng đại kiếm thuật này, chiêu này vô khổng bất nhập, có thể phá diệt không gian, nếu như trốn tránh chỉ gặp phải tấn công mạnh hơn mà thôi, nếu như xông tới thì nguy hiểm nhỏ nhất.
– Bản thể Bạt chính là tổ tiên Phụng Ca, năm đó cũng từng thi triển vô thượng đại kiếm thuật, cho nên có hiểu rõ rất sâu về chiêu này, dùng chiêu này khẳng định không cách nào đối phó hắn, có thể bị hắn tìm ra sơ hở.
Nhìn thấy loại này tình cảnh này, trưởng lão áo đỏ hô lên.
Thực lực của bọn họ không đủ lẫn vào trong trận chiến này, nhưng thân là lão ngoan đồng sống mấy ngàn năm trong Kiếm Thần Tông cho nên có kiến thức cường đại hơn Nhiếp Vân nhiều.
– Không sai!
Nghe được trưởng lão áo đỏ la lên, Nhiếp Vân cũng ra, lúc này đã thi triển vô thượng đại kiếm thuật cho nên không thể thu hồi, tay trái lăng không một trảo, U Minh Kiếm phá không bay tới, cổ tay chấn động sau đó kiếm quang đâm vào mi tâm của Bạt.
Chiêu này không phải là vô thượng kiếm thuật cũng không phải vô thượng đại kiếm thuật, mà là bằng vào thiên phú kiếm đạo sư và lý giải chiến đấu tiện tay đánh ra công kích, nhìn thì tùy ý nhưng đã bao phủ tất cả phương vị của Bạt vào trong, cho dù hắn tránh con đường nào cũng phải bị kiếm này đánh trúng.
Hơn nữa tay phải cầm Kiếm Thần Chi Kiếm, tay trái cầm U Minh Kiếm, cả hai dường như có liên hệ đặc thù với nhau, làm cho hắn tùy ý thi triển vô thượng đại kiếm thuật nhưng vẫn có thể giao hòa rất tốt với chiêu này, diễn biến thành một chiêu tuyệt sát không thể tránh né.
Ầm ầm!
Dường như Bạt biết rõ bây giờ mới là nguy cơ thật sự, thân thể né tránh chỗ hiểm.
Tê tê…
U Minh Kiếm đâm trúng một cánh tay của hắn, hơn nữa còn chém đứt.
Rống!
Lần này không có Vân Huyên tiếp tế, Bạt biết rõ thiếu niên cường đại, nó gầm rú một tiếng, đột nhiên quay người muốn dùng tay xé rách hư không rời đi.
– Hừ, nếu như để cho ngươi đào tẩu, ta cũng không xứng gọi là Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân sao có thể để nó được như nguyện, lúc này cười lạnh một tiếng, thân thể hóa thành sao băng lao thẳng về phía Bạt, bàn tay áp xuống.
Ầm ầm!
Uy lực một chưởng này cực mạnh mang theo uy thế thiên địa sụp đổ giáng xuống.
Ma Ha Thần Chưởng, Hồng Hoang Vô Lượng!
Cũng là một chiêu Hồng Hoang Vô Lượng do thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh thi triển và Lĩnh Vực Cảnh thi triển là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Bạt còn chưa kịp đào tẩu đã cảm thấy thiên địa sụp đổ.
Oanh!
Lúc này nó bị đánh rớt xuống đất sau đó máu tươi bắn tung tóe.
Rống!
Liên tục đánh hai chiêu nhưng không chiếm được tiện nghi gì, đầu Bạch Sát Bạt Vương này đã bị chọc giận, nó gào thét lần nữa và toàn thân biến thành trắng bệch.
– Hỏng bét, tông chủ cẩn thận, nó có ý định tự bạo, ngàn vạn không thể để cho nó thành công, bằng không cả tế tự chi địa sẽ hóa thành hư ảo.
Trưởng lão áo đỏ hô to.
– Tự bạo? Nó không có cơ hội!
Kỳ thật không cần hắn hô, Nhiếp Vân cũng nhìn ra, loại tình huống này rất rõ ràng muốn tự bạo, hiện tại thực lực của Nhiếp Vân giống như kiếp trước, cũng là Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, làm sao có thể để nó tự bạo chứ, vào lúc này hắn hét lớn.
Kiếm Thần Chi Kiếm, U Minh Kiếm như đôi tình lữ bám sát lẫn nhau.
– Xoạt!
Phá vỡ không gian đi tới trước mặt Bạt.
PHỐC!
Sau một khắc đầu lâu Bạt rơi xuống mặt đất, bị song kiếm liên hợp cắt đầu.