Lý Uyên khi nghĩ tới đâv. thờ dài nói: “Đậu hậu tính cách cương liệt, lại gả cho cho ta. ta đối với nàng rất là cảm kích. Mặc dù bình thường cùng ngươi uống rượu mua vui, bát quá chi là vui chơi qua đường, khi nàng còn. ta cũng… không dám nạp thiếp. Kiến Thành, Thế Dán đều là nàng sinh ra, nhưng Nguyên Cát lại là do ta nhất thời say rượu, cùng nô tỳ sinh con”.
Bùi Tịch chi có đồng tinh, hiểu rõ Lý Uyên buồn khồ nói: “Cái này thật ra… cũng coi như không cói gi” Nhưng trong lòng lại có nghi hoặc, vì sao Lý Uyên cũng không nói gì tới Lv Huyền Bá? Với tính tinh cương liệt của Đặu hậu. làm sao sẽ dễ dàng tha thứ chuyện này phát sinh?
Lý Uyên nói: “Phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ. vô luận cường sát như thế nào, đổi với loại chuyện này cũng xem không mở. Năm đó Đậu hậu cũng có mang thai, ta nhắt thời tịch mịch khó nhịn, cùng với tỳ nữ Như Ý kia… Không ngờ nàng đối với ta có tình, có hài tử. còn che giấu xuống, về sau ta biết được, kinh hài lạnh minh, nhưng thấv được Như Ý đáng thương, lại nghĩ tới dù sao cùng là cốt nhục của ta. muốn sinh ra, cực lực giấu diếm. Không ngờ Đậu hậu vẫn biết được chuyện này, tìm được Như Ý, dưới sự tức giận lại làm cốt nhục Như Ý sinh non. Như Ý sinh non. đã sinh ra Nguyên Cát. Đậu hậu tuy tức giận nhưng sau khi tinh lại chuyện đầu tiên chính là sai người đem Như Ý bị đánh đến hấp hối. cùng Nguyên Cát ném ra ngoài. Ta khi biết được chuyện này…”Lý Uyên nói đến đây. cười khồ một tiếng, “Bùi Phó Xạ, ta xem ngươi là sinh tử huynh đệ. cũng biểt ngươi đối với ta trung thành, cũng không sợ nói ra điểu này. Năm đó ta ờ trước giường Đậu hậu quỳ một đèm, chi nói đứa nhỏ vô tội. cầu nàng tha cho Nguyên Cát. Nàng gặp ta đau khồ cẩu khẩn, lúc này mới mềm lòng, tha cho Nguyên Cát một mạng. Nhưng Như Ý không được tha thứ. rốt cục bởi vì ta mà chết. Đậu hậu rất có biện pháp, đối ngoại lại xưng lúc trước ném đi Nguyên Cát là ngại hắn xấu. nhặt về lại là không đành lòng lòng, thế là Nguyên Cát đã biến thành con của Đậu hậu. việc này sau đó phai nhạt xuống. Đậu hậu đối với chuyện của ta tuy là tức giận, nhưng về sau bởi vì một nguyên do. lúc này mới xem Nguyên Cát như con mình. Nguyên Cát một mực nói Thế Dán không rò lai lịch, thật ra Thế Dán không có vấn đề. mà là bản thân Nguyên Cát mới có vấn để. Chuyện này. ta vẫn không cách nào mỡ miệng nói với nó. nhưng nói hay không cùng không có gì khác nhau”.
Bùi Tịch á khẩu không trả lời được, không ngờ việc năm đó lại có nhiều khúc chiết như
vậy.
Lý Uyên lại nói: “Bùi Phó Xạ, ta đối với Như Ý cảm thấv có lỗi, nàng trước khi chết nói không oán ta…” Nói đến đây. Lý Uyên mắt lào rưng rưng. “Nàng bời vì ta mà chết, sau khi nhin thấy ta. còn an ủi ta, nói không oán ta. ta có thể nào thờ ơ? Nàng trước khi chết chi cầu ta một việc, để cho ta chiểu cố Nguyên Cát. ta có thể nào không đáp ứng? Ta một mực nghĩ tới chuyện cũ. đổi với Nguyên Cát khó tránh khòi tựu cưng chiều chút ít”.
Thỡ dài. Lý Uyên nói: ‘”Bùi Phó Xạ. ta hôm nay cùng ngươi nói những cái này. chi là muốn ngươi giúp ta trỏng coi Nguyên Cát. chớ để cho nó lại gâv chuyện, chờ sau khi ta an tâm bình định thiên hạ, rồi mới tính đền nó. Ta hiểu 1’ẳng… ngươi là người kín miệng, cho nên mới nói với ngươi. Những chuyện này, ta cho dù đối với Kiến Thành cũng không có nói”.
Bùi Tịch quỳ xuống thi lễ nói: “Lào thẩn được Thánh Thượng phó thác, biết nén làm như thế nào”.
Lý Uyên nâng Bùi Tịch dậy. thở dài nói: “Ta nhẫn nhịn tâm sự nhiều năm, hỏm nay nói ra, cuối cùng thấy thoải inái” Thấy Bùi Tịch muốn nói lại thôi, liền hòi: “Bùi Phó Xạ. ngươi có việc gì khó hiểu sao?”
Bùi Tịch cẩn thận nói: “Nguyên Cát thân phận lào thần đã rò ràng, nhưng… Huyền Bá. lào thần cảm thấy Thánh Thượng đợi hắn rất là quái dị. Lào thẩn không phải nhiều chuyện, mà là cảm thấy họa từ trong nhà. tác hại chi sợ vô cùng”.
Lý Uyên sắc mặt đã trầm xuống, âm lành như mâv đen.
Bùi Tịch thấy thế. cuống quít nói: “Lào thẩn nói lờ lời. xin Thánh Thượng thứtội”.
Lý Uyên hừ lạnh một tiếng, “Bùi Phó Xạ, ta không phải giận ngươi, mà là đối với chuyện năm đó hối hận không thôi”.
Bùi Tịch thấv thế, không dám hỏi nhiều. Lý Uyên đưa mắt nhìn mọi nơi. thấy không có người nào. lúc này mới thở dài nói: “Thật ra Huyền Bá..Do dự thật làu. lúc này mới nói: “Bùi Phó Xạ, người trẫm tín nhiệm nhắt chính là/ ngươi, trẫm chuẩn bị cho ngươi làm một chuyện, không biết có được không?”
Bùi Tịch quỳ xuống nói: “Thánh Thượng cớ gì nói ra lời ấy? Chi cằn Thánh Thượng có lệnh, lão thần vượt lửa qua sông, tuyệt không dám chối từ”.
Lý Uyên nhìn Bùi Tịch thật lâu, kéo hắn dậy nói: “Chuyện này cần tuyệt đối giữ bí mật. trầm trà ngươi ra, thật đúng là tim không ra người nào có thể phó thác, cùng không muốn nói với người bên ngoài chuyện này”.
Lý Uyên giọng điệu ngưng trọng, Bùi Tịch trán đã chảy ra mồ hôi. “Lào thần chi sợ phụ sự phó thác của Thánh Thượng, năm đó tại chiến dịch Thái Nguyẻn. lào thằn quăng mũ cởi giáp, đã sớm hối hận không thôi”.