– Đem toàn bộ quân lương nấu chín, cho các tướng sĩ ăn no nê, sau đó dỡ cầu nổi trên sông!
Ngay lập tức có một phó tướng kêu lên:
– Đại soái, nếu dỡ xuống cầu nổi, bộ đội tiếp tế cũng không cách nào đưa lương thảo qua đây, quân ta chẳng phải bị đói chết?
Tần Tiêu trầm giọng nói:
– Tình huống trước mắt của Doanh Châu ta hiểu rõ ràng hơn so với các ngươi. Có thể được tiếp tế hay không còn rất khó nói. Hơn nữa trước khi tiếp tế đến, đầu tiên chúng ta cần phải sống sót. Cần sống sót chỉ có thể dỡ xuống cầu nổi, chặt đứt ý nghĩ rút lui của mọi người, cùng nhau kiên định quyết một trận tử chiến! Nếu muốn sống sót, được! Chỉ có tiến về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước, không còn đường lui! Chỉ có thể còn sống sót mới có tư cách về ăn được cơm canh chuyển đến!
Mọi người nhất thời kinh ngạc, không tự chủ được có chút phát run lên.
Tần Tiêu trừng mắt:
– Như thế nào, các ngươi sợ? Người sợ hãi thừa dịp hiện tại cầu nổi chưa dỡ bỏ, mau chạy trở về bờ nam đi!
– Không sợ!
Mọi người đồng thanh quát to:
– Thề chết theo đại soái, cùng địch nhân quyết một trận tử chiến!
– Tốt! Ta sẽ đi truyền lệnh ngay bây giờ!
Tần Tiêu nói:
– Đại quân nghỉ ngơi một đêm, tướng sĩ cùng chiến mã ăn cho no. Để các tướng sĩ cài một mảnh vải trắng trên cánh tay trái. Giờ Mão sáng mai toàn quân tập hợp!
– Dạ!
Mọi người thối lui, Tần Tiêu hít sâu một hơi, ngơ ngẩn nhìn lên nóc soái trướng, thầm nghĩ: Thời khắc quyết một trận tử chiến đã tới. Tiên nhi, Uyển nhi, Mặc Y, Tử Địch, Ngọc Hoàn, nếu sau trận chiến này ta không trở về, các nàng phải sống cho thật tốt, chiếu cố hài tử của chúng ta. Hoàng đế, A Man, ta không biết ta còn có cơ hội cùng ngươi tiếp tục gầy dựng thời thịnh. Nếu cuộc chiến này là cuộc chiến cuối cùng của Tần Tiêu, vậy cho ta tận trung lần cuối vì Đại Đường đi! Đại Đường thời thịnh là vương triều cường thịnh cùng phồn vinh khó được nhất trong năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa, vì vương triều đóng góp một viên gạch, cuộc đời này của Tần Tiêu thật sự không uổng!
Sáng sớm hôm sau, sắc trời âm u, gió lạnh từng trận. Trên đại thảo nguyên vang lên tiếng gió gào thét. Hai vạn nhân mã đã tập kết xong, hàng ngũ chỉnh tề, sát khí tràn ngập. Trên mặt mọi người đều lộ vẻ trầm trọng, thần sắc túc mục.
Tần Tiêu ở trong soái trướng cẩn thận chỉnh sửa lại áo giáp, sắc mặt yên lặng như nước. Hắn tinh tế kiểm tra áo giáp, áo choàng, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh tề, sau đó dùng một mảnh da hươu lau sạch phượng sí lưu kim đang cùng Thuần Quân kiếm thêm một lần.
Bên ngoài soái trướng, Đại Kim Mã nhẹ phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, cúi đầu hí khẽ. Tần Tiêu hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài soái trướng, nhìn các tướng sĩ Thiên Binh Giám bảo hộ bên ngoài vung tay lên:
– Lên ngựa!
Ba trăm tướng sĩ Thiên Binh Giám chỉnh tề đi theo phía sau Tần Tiêu, hướng bên ngoài doanh trại đi tới. Trên đất trống hai vạn tướng sĩ chỉnh tề xếp hàng, yên tĩnh không tiếng động.
Tần Tiêu đi tới trước thai điểm tướng, nhìn nhìn đại kỳ thêu chữ “Đường” tung bay bên trên, lại nhìn hai vạn dũng sĩ trước mặt.
Trên cánh tay trái bọn họ đều buộc mảnh vải màu trắng.
Tần Tiêu tiến lên một bước, tay trái nắm chặt phượng sí lưu kim đang, tay phải vung mạnh lên trời:
– Các tướng sĩ!
Hai vạn người đáp lễ, cùng rống to:
– Đại soái!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, dồn sức lớn tiếng nói:
– Trên cánh tay trái của các ngươi đều buộc mảnh vải màu trắng, đây là tang trắng tế điện!
– Hiện tại nhìn cho rõ ràng, nhớ rõ ràng từng chiến hữu cùng huynh đệ đứng chung quanh các ngươi!
– Bởi vì ngay sau đó, hắn tùy thời đều có thể hi sinh trên chiến trường!
– Nếu hắn hi sinh, chúng ta bởi vì hắn cảm thấy quang vinh cùng kiêu ngạo! Hắn là nam nhân ưu tú nhất Đại Đường! Là liệt sĩ vĩ đại nhất!
– Chúng ta đã không còn thời gian đi tế điện những vị liệt sĩ này. Chỉ có thể dùng một mảnh vải trắng đại biểu cho lòng tưởng niệm sùng kính của chúng ta đối với “hắn”, cũng có thể là chính bản thân ngươi!