“Tương Tư, cô đứng ở đây làm gì?”
Diệp Tương Tư xoay người, Tô Đài từ căn phòng cách vách đi ra, cô miễn cưỡng cười cười: “Hạ… Hạ tiểu thư nói muốn làm thịt tôi. “
“?” Tô Đài nghe mà thấy khó hiểu.
Ngay đến người mà cô cũng không giết, học được cách thịt người từ lúc nào vậy?
Tô Đài đi tới nghe một lúc, hai người trong phòng dường như muốn cãi nhau, hắn vỗ vai Diệp Tương Tư: “Cô ấy và Nguyên Dã cãi nhau à.”
“Tôi biết…” Nếu không biết, giờ cô còn dám đứng đây sao, Diệp Tương Tư cảm thán: “Tình cảm Hạ tiểu thư và Nguyên Dã tốt thật.”
Tô Đài kỳ quái nói: “Sao tôi lại không nhìn ra?”
Nguyên Dã đối với cô ấy rất tốt, thế nhưng cô… sao lại cảm thấy mỗi ngày Nguyên Dã đều bị cô dỗi, cãi nhau còn là việc nhỏ, thỉnh thoảng còn bị ăn đòn.
Diệp Tương Tư vén tóc ra sau tai: “Nói như thế nào đây… Hạ tiểu thư nhìn qua đối với Nguyên Dã không được tốt lắm, thế nhưng Nguyên Dã về muộn, cô sẽ đợi hắn, lúc ra ngoài zombie vây quanh Nguyên Dã lúc nào cũng là nhiều nhất, mỗi một động tác của Nguyên Dã cô đều sẽ liếc mắt nhìn…”
“Tôi chẳng hề chú ý đến…” Mỗi ngày chỉ thấy hai người bọn họ ở bên kia gà bay chó sủa.
Diệp Tương Tư cười một cái: “Có thể là do sự tỉ mỉ quan sát của phụ nữ không giống với các người! Hạ tiểu thư chỉ là mạnh miệng.”
“Đối với ai cô ấy đều mạnh miệng như vậy.”
“Ừm… Hình như là vậy.”
Tô Đài thấy bên trong vẫn không dừng lại, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Cô đến tìm cô ấy có việc?”
“Suýt nữa thì quên việc chính, tiến sĩ Bao bảo tôi tới gọi Hạ tiểu thư, hình như là nghiên cứu của ông ấy có tiến triển mới.”
Tiến sĩ Bao chính là con zombie kia.
Hắn muốn mọi người gọi là tiến sĩ Bao.
Không gọi là tiến sĩ Bao thì sẽ phát điên, lúc phát điên lên, thì kịch bản gì cũng dám dán lên người mình.
…
Tiến sĩ Bao đem nghiên cứu mới của nó bày ra cho Minh Thù xem, Minh Thù không có hứng thú lắm miễn cưỡng nói: “Được lắm, được lắm.”
Tiến sĩ Bao: “…”
“Cô có nhìn kỹ không đấy?”
Minh Thù chăm chú nhìn: “Khuôn mặt dễ nhìn hơn trước kia.”
Chí ít thì tỉ lệ cơ thể cũng bình thường rồi, cũng không có vật gì kỳ lạ dài ra.
Tiến sĩ Bao giận dữ: “Nông cạn.”
“Gào cái gì?” Nguyên Dã mất kiên nhẫn nguýt hắn một cái.
Tiến sĩ Bao chỉ vào Minh Thù và Nguyên Dã: “Cả ngày chỉ biết nói chuyện yêu đương, không có chút cầu tiến nào, hai người là khóa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.”
Mọi người: “…”
Lại rơi vào kịch bản quỷ quái gì thế này?
“Tôi nói cho hai người biết, hai người bây giờ không cố gắng học, về sau bla… bla…”
Minh Thù lấy đồ ăn vặt ra, ăn cái gì đi! Không nghe kẻ ngu si mò mẫm.
Nguyên Dã đặt tay lên eo Minh Thù, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiến sĩ Bao, có cần làm cho hắn câm miệng không, để hắn không làm phiền vợ lúc ăn?
“Người tiến hóa trên lý luận của các người, đến cùng là cái dạng gì?” Tô Đài ngắt lời tiến sĩ Bao.
Hỏi kiến thức chuyên môn, tiến sĩ Bao lập tức liền ngừng dạy học, hưng phấn bắt đầu nói.
Người tiến hóa mà bọn họ mong đợi phải có ngoại hình giống với nhân loại, thế nhưng năng lực phải vượt qua nhân loại bình thường, bất kể là về thể chất tố chất, hay là năng lực đặc thù.
Nhưng mà kết quả thực nghiệm đều lần lượt thất bại.
Kết quả mà hiện tại nó nghiên cứu, lực lượng đã đạt được như mong muốn, nhưng là ngoại hình và lực lượng không thể đồng thời có được.
Có sức mạnh sẽ không có ngoại hình, có ngoại hình sẽ không có sức mạnh.
Hao Tử nhịn không được dỗi: “Trận này mạt thế chính là do các người, ngươi còn muốn nghiên cứu, ngươi xem xem thế giới này đã biến thành cái gì rồi.”
Tiến sĩ Bao đập bàn: “Nói bậy, trận mạt thế này thì có liên quan gì đến chúng tôi!”
Hao Tử cũng đập bàn: “Chẳng lẽ không phải là do các ngươi làm ra sao!”
Mọi người đồng loạt nhìn tiến sĩ Bao.
Tiến sĩ Bao tràn đầy phẫn nộ: “Vớ vẩn, có liên quan gì đến chúng tôi, người mà chúng tôi nghiên cứu ra, cũng sẽ không truyền nhiễm vi-rút, bọn họ là người tiến hóa, không phải là vũ khí sinh hóa!”
Hao Tử cũng lớn giọng theo: “Sẽ không truyền nhiễm vi-rút, vậy thì zombie tới thế nào? Ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm!”
“Không thể nào, không có liên quan gì đến chúng tôi.”
“Chính là lỗi sai của các ngươi…”
“Không phải.”
“Chính là như vậy!”
Hai người cứ cãi qua cãi lại như vậy, Minh Thù giơ tay lên hô ngừng: “E rằng thực sự không có liên quan gì với bọn họ.”