– Tiểu Bình Bình, đệ sẽ tham gia chung chiến tuyến với tỷ phải không?
Liễu Mai đưa một ánh mắt ngọt ngào pha lẫn chút uy hiếp của đàn chị ra. Đáng tiếc Mộc Bình lại chẳng ngoan ngoãn gật đầu như cô ta dự đoán.
– Tiểu Hắc, ý đệ thế nào?
Xoay người sang hỏi Tiểu Hắc, Mộc Bình gián tiếp đẩy vị trí của sư đệ mình lên cao. Việc này khiến cho Liễu Mai chợt khựng lại trong một giây, nhưng rất nhanh cô ta mỉm cười nhìn về phía Tiểu Hắc.
– Đệ không hứng thú.
Không đợi Liễu Mai mở lời, Tiểu Hắc đã đưa ra câu trả lời của minh trong khi vẫn cắm đầu thưởng thức món ngon.
– Tiểu Hắc ngoan, nếu tham gia Long Thần, tỷ sẽ cho đệ ăn ngon mỗi ngày, lại có rất nhiều ưu đãi, muốn chơi gì cũng được.
Liễu Mai chưa bao giờ phải làm thuyết khách với một đứa trẻ nên cô ta lúng túng thuyết phục. Trẻ con thì không quan trọng danh vọng, nữ sắc hay tiền tài nhỉ, cho nên cô ta chỉ đành lấy mấy thứ đơn giản ra chiêu dụ.
Đổi lại, Tiểu Hắc nhìn Liễu Mai như nhìn người ngốc, nó nói:
– Tỷ tỷ này, không phải tỷ thật sự xem ta đây là một đứa trẻ ngô nghê không biết gì đó chứ. Ở Mộc gia, ta muốn ăn gì, muốn chơi gì còn thiếu sao?
Liễu Mai lập tức á khẩu. Mộc gia cũng không thiếu tiền nha, với nhu cầu của một đứa trẻ thì họ đủ sức lo nó ăn chơi vô tư đến hết cuộc đời cũng chẳng vấn đề gì cả.
– Vậy đệ muốn điều kiện gì mới đồng ý tham gia?
Đường đường là một vị tướng lĩnh nơi biên ải, Liễu Mai lần đầu cảm thấy mình bất lực đến vậy. Cô ta đành ngả bài, hi vọng Tiểu Hắc có thứ gì đó thật sự cần thiết để bọn họ còn biết trong hồ lô của đứa nhỏ trước mặt chứa gì.
– Điều kiện? Nói thật lòng thì ta không thích bị gò bó vào bất kỳ tổ chức nào. Dĩ nhiên, nếu các ngươi gặp khó khăn cần giúp đỡ thì ta có thể xem xét hì hì.
Cái gì cũng có giá của nó, Tiểu Hắc không thích làm công không lương, lại càng không muốn chịu chi phối của bất kỳ kẻ lạ mặt nào. Nếu gia nhập Long Thần thì tự do của nó còn không? Không cần suy nghĩ cũng quá rõ câu trả lời rồi.
Sở dĩ Tiểu Hắc còn chìa ra một cành ô liu cho phía Long Thần là vì nó tin tưởng tổ chức đứng đầu quân đội này sẽ có vài thứ tốt mà nó cần đến. Vì dụ như vài loại linh thảo hoặc tài liệu quý hiếm chẳng hạn. Nếu trong khả năng cho phép, nó cũng muốn trao đổi với đối phương một phen.
Còn về phía Long Thần có giao dịch với Tiểu Hắc hay không thì nó lại càng không cần lo lắng. Nó là tu tiên giả hàng thật giá thật, có nhiều chuyện phàm nhân dù tu vi cao đến mấy cũng không thể thực hiện được, ấy mà ở Yên quốc cũng làm gì có cao thủ nào thật sự quá lợi hại đâu chứ.
Nhìn thái độ có vẻ cao ngạo của Tiểu Hắc, Liễu Mai cũng không muốn tiếp tục mời mọc nữa. Theo cô ta thì dùTiểu Hắc có tài cao cao nhiêu cũng chỉ là một đứa trẻ Nói về tiềm năng thì bọn họ đúng là trân bảo, còn bàn về giá trị thực dụng thì đáng giá sao? Long Thần không thiếu nhân tài nha, muốn làm giá thì chí ít cũng phải Huyền cấp cao thủ trở lên đi đã mấy cậu bé à.
– Tiểu Bình Bình, đệ thì sao? Đệ là con cháu của Mộc gia, cần phải có giác ngộ khác mới đúng.
Trong nỗ lực cuối cùng của mình, Liễu Mai vẫn mong Mộc Bình sẽ đồng ý tham gia Long Thần mặc Tiểu Hắc đã từ chối. Không nói đến Mộc gia và quân đội chẳng khác nào tay chân không thể tách rời. Tộc nhân của gia tộc đều được giáo dục từ bé, với họ gia nhận những tổ chức cao cấp của quân đội phải là niềm tư hào và mục tiêu phấn đấu cả đời không phải sao.
Suy nghĩ của Liễu Mai không sai, có điều đó là Mộc Bình của trước kia. Sau khi gặp gỡ Tiểu Hắc, Mộc Bình đã thay đổi mà chính anh ta cũng chẳng nhận ra được. Anh ta vẫn yêu Yên quốc, quyết tâm bảo vệ nó, chỉ là Mộc Bình đã không còn khờ khạo và lý tưởng Long Thần như trước.
Mộc Bình không ngốc, anh ta đã lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của khoái kiếm trong Vô Danh Kiếm Quyết, thực lực bạo tăng. Cứ đà này, dưới sự dẫn dắt của sư phụ thần bí của mình, Mộc Bình tự tin bản thân đủ sức đi đến đỉnh phong, không cần sự hỗ trợ của Long Thần. Do đó, việc gia nhập Long Thần nghe như một kỳ ngộ, thật ra có hay không đều chẳng quan trọng với Mộc Bình.
Nếu có thể mạnh mẽ thì cần gì phải gò bó bản thân. Long Thần có thể giúp một người từ nhân cấp tu vi cũng không chạm đến chỉ trong một năm trở thành một cao thủ hoàng cấp trung kỳ với kiếm thuật cao cường không?
Câu trả lời thì chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Nếu làm được điều đó thì Yên quốc đã sớm xưng bá thế giới lâu rồi, cần gì phải co mình chiến đấu chống lại uy hiếp từ các nước xung quanh cơ chứ.
– Thật xin lỗi, Liễu Mai tỷ. Đệ chắc phải phụ lòng kỳ vọng của tỷ và đại thống lĩnh rồi. Tuy nhiên, bất cứ khi nào đất nước cần đến đệ thì Mộc Bình nguyện sẵn lòng cống hiến cả sinh mạng này, quyết không từ nan.
Tâm thế thay đổi, khí thế cũng biến chuyển. Liễu Mai cảm nhận được anh chàng thiếu gia của Mộc gia ngày nào đã thật sự phá kén thành một chú bướm sặc sỡ khiến ai nấy đều phải ngước nhìn. Thân là tướng lĩnh, Liễu Mai không hề dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, vậy mà chỉ một câu nói đơn giản của Mộc Bình lại khiến cô bị rung động.
“Tiểu Bình Bình không biết có thể vươn đến độ cao như đại thống lĩnh hay không? Ta thật sự chờ mong”
Đã không thể lay chuyển được ý định của đối phương, Liễu Mai đành chấp nhận bỏ cuộc. Thay vì tiếp tục khiến cho không khí trở nên không vui thì vị nữ tướng liền dứt khoát chuyển chủ đề để giữ lại ấn tượng tốt của mọi người. Phải công nhận trên phương diện giao thiệp, Liễu Mai rất có bản lĩnh
Bữa cơm tối diễn ra đến khuya thì kết thúc. Dực Vũ uống hơi nhiều, chia tay Mộc gia tạo ra một cảm xúc không nỡ trong lòng của ông ta. Một người chính trực và tình nghĩa như vị trưởng lão Mạc Kiếm Môn này sống rất tình cảm, nếu không phải còn trách nhiệm với tông môn thì ông ta còn muốn dời nhà đến Mộc gia ở ké lâu dài nữa đấy.
Màn đêm yên tĩnh đã buông xuống Huyền Kinh, tin tức về vụ việc chấn động tại biệt thự của Khang Hiên đã bị phía quân đội ém nhẹm. Các báo đài chỉ nhẹ nhàng chấm phá bằng vài bài báo kiểu như một kẻ tâm thần xả súng gây rối loạn trị an. Còn trên các diễn đàn mạng thì một số người lại cho rằng họ nghe rất rõ tiếng đạn liên tục suốt cả canh giờ, lại có tiếng nổ lớn như lựu mìn nổ nữa. Đáng tiếc những kẻ bạo gan định tiến gần đến khu vực xảy ra vụ việc để sở mục ghi hình thì đã bị cảnh sát chặn lại.
Mộc gia và quân đội vẫn chưa có động thái phản công, duy nhất chỉ có một bóng đen nhỏ đang lặng lẽ phóng đi trong bóng đèn le lói của thủ đô về khuya. Nửa tiếng sau, bóng đen đã đứng trên một tòa cao ốc cao, nhìn về phía một biệt phủ cực kỳ rộng lớn với chữ Trữ to lớn trên đại môn. Khóe miệng của hắc y nhân cười nhạt, tỏa ra một luồng sát khí nhàn nhạt không thể che giấu:
– Người không phạm ta, ta không phạm người. Các ngươi đã muốn châm lửa cho cuộc chiến thì đừng trách ta sẽ thổi bùng ngọn lửa đó thiêu rụi cả Trữ gia các người.