Lạc Y cũng ngây ngốc đứng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, hỏi:
“Tiểu thư, ta như vậy là có thể làm Linh giả không?”
Quân Vô Nhai, ngươi biết đây là linh căn gì không?
Lam Nguyệt chỉ có thể trong lòng hỏi Quân Vô Nhai.
“Là quang minh hệ, quang linh căn.”
Quang linh căn?
Sao ta chưa từng nghe qua?
“Ngươi đạt được 《Cửu thiên sử lục》 để chơi? Không biết đọc hả?”
Lam Nguyệt có chút ngượng ngùng, nàng quên mất.
Có《Cửu thiên sử lục》, hiểu rõ chuyện Củu Thiên, không gì không có ghi chép.
Quang linh căn, là một loại linh căn cực kì hiếm có. Người có quang minh hệ linh căn, mang năng lực trị liệu cực kì mạnh, so thần dược còn đáng sợ. Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, người sở hữu quang linh căn có thể đem ngươi khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Nhưng mà người có quang linh căn lại có yếu điểm rất rõ, chính là quang linh căn gần như tuyệt tích, người sở hữu quang linh căn đa phần đều không có công pháp tu luyện phù hợp, cuối cùng chỉ có thể như người bình thường.
Loại linh căn nên tuyệt tích này, lại xuất hiện trên người tiểu nha đầu bên cạnh nàng?
“Lạc Y, linh căn của em…”
Lam Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào. Rốt cục Lạc Y luôn hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ lên, nhưng nàng cũng không có công pháp Quang hệ a.
“Bản tôn nhớ không lầm thì tầng 2 của Hàn Nguyệt điện có một công pháp Quang hệ.”
Lam Nguyệt còn đang không biết mở lời như thế nào, liền nghe thanh âm Quân Vô Nhai vang lên.
Thực sư?
Lam Nguyệt kinh hỷ, đúng là đúng người không bằng đúng thời điểm a!
Nàng có cảm giác bản thân sắp đột phá Thực Hóa Cảnh rồi! Chờ nàng lên Động Thiên Cảnh, liền có thể công phá tầng 2!
“Lạc Y, linh căn của em…”
Lam Nguyệt vừa mới mở miệng,iền bị Tuyên Vọng cắt ngang.
“Lạc Y, ta có chuyện nói với tiểu thư, cô có thể tránh một chút không?”
Lời vừa ra, không chỉ Lạc Y mà Lam Nguyệt cũng giật mình sửng sốt.
Lạc Y do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.
“Vậy Lạc Y cáo lui.”
Đợi Lạc Y đi rồi, Lam Nguyệt mới lên tiếng:
“Làm sao vậy?”
“Tiểu thư, ta khuyên người nên từ bỏ Lạc Y, nàng là họa.”
Lời này nhượng Lam Nguyệt nhíu mày, nhưng Tuyên Vọng nói được hết sức nghiêm túc, nàng cũng không khỏi nghi hoặc:
“Ý ngươi là gì?”
Tuyên Vọng ngồi xuống đối diện nàng, nghiêm túc nói:
“Người có biết, linh căn mà Lạc Y sở hữu là gì không?”
Lam Nguyệt gật gật đầu:
“Ta biết, là quang linh căn.”
Tuyên Vọng tựa hồ không ngờ Lam Nguyệt cũng biết đến, hắn trầm mặc một lát, lại hỏi:
“Nếu đã biết, sao người còn giữ nàng?”
“Tại sao không? Nàng cũng không phải sở hữu Ám linh căn!”
Ám linh căn, là một loại tà ác linh căn, cắn nuốt là oán khí mà không phải linh khí, ám linh căn phương thức tu luyện thập phần ác độc, bất quá ngàn năm trước đã gần như tuyệt tích. Áminh căn này so ma tộc còn đáng sợ nhiều. Một Ám linh căn ra đời, chính là đại họa giáng xuống, tai ương khắp nơi.
“Ta không phải ý này, chủ tử, quang linh căn đại diện cho thần minh, nhưng nguòi sở hữu quang linh căn trên đại lục Huyền Linh chỉ có một, là Minh Hoàng nhất tộc, tộc này trước đây vốn có một nửa dòng máu là Thần, nhưng càng về sau huyết mạch của Thần càng yếu, Minh Hoàng nhất tộc năm đó xuất hiện một vị thiên tài, huyết mạch thuần khiết, nhưng lại yêu phải người ngoại tộc, bị tộc nhân bức đến đường cùng, người yêu nhất chết đi, hắn dùng chính Huyết mạch hạ xuống nguyền rũa, Minh Hoàng nhất tộc từ nay về sau, quang minh hạ xuống, chỉ mang đến tử vong mà không phải hồi sinh. Sau lần đó, địa vị của Minh Hoàng nhất tộc dàn dần suy bại, bởi nguyền rủa kia khiến người mang Quang linh căn chẳng khác nào Ám linh căn! Không đến mức tà ác như ám linh căn, nhưng một khi khai linh mạch, người thân cận của nàng, đại khái đều yểu mệnh, bất đắc kỳ tử.”
Huyết mạch mang nguyền rủa?
Quân Vô Nhai, thực sự tồn tại sao?
“Ta cũng không chắc, nếu có thể kiểm tra trực tiếp mới biết được.”
Thanh âm Quân Vô Nhai hiếm thấy mang theo một tia hứng thú.
“Được rồi, Tuyên Vọng, Lạc Y nàng vẫn chưa khai linh mạch, ta sẽ suy xét, ngươi cứ yên tâm đi.”
“Vâng, mong chủ tử suy nghĩ chu toàn.”
Tuyên Vọng lui ra, Lạc Y liền đi vào. Nàng đến bên cạnh Lam Nguyệt, bàn tay hơi nắm chặt, hỏi:
“Tiểu thư, ta,… không thể tu luyện sao?”
“Lạc Y, ngồi xuống đi.”
Lam Nguyệt nói, Lạc Y ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Đưa tay ra, nhắm mắt lại.”
Lạc Y không biết Lam Nguyệt muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo nàng.
Quân Vô Nhai, có thể rồi.
Lam Nguyệt vừa dứt lời, trên Phượng Linh giới chảy ra một luồng khói đen. Khói đen tạo thành bóng người, đúng là Quân Vô Nhai.
Quân Vô Nhai đưa linh lực xem xét cơ thể Lạc Y. Lạc Y chỉ cảm thấy cổ tay lành lạnh, đôi mắt nhắm chặt hơi run nhẹ, nhưng cũng không có mở mắt. Qua hồi lâu, bóng đen rút về Phượng Linh Giới, cùng lúc đó bên tai Lam Nguyệt vang lên thanh âm nhàn nhạt:
“Nguyền rủa tồn tại, nhưng đối với công pháp tu luyện của tộc nhân cô ta mới sẽ bị ảnh hưởng, nếu thay đổi cômg pháp, không vấn đề gì cả.”
Lời này vừa ra, Lam Nguyệt liền yên tâm. Chỉ cần không phải loại công pháp kia liền được rồi. Minh Hoàng nhất tộc công pháp, cùng công pháp trong Hàn Nguyệt điện hẳn là sẽ không giống nhau đi.
Lam Nguyệt đem vấn đề này nói cho Tuyên Vọng, nhưng nàng cũng không nói chuyện bản thân có Quang hệ công pháp.
Nếu Lạc Y không có công pháp sẽ không tu luyện được Quang linh căn, nên Tuyên Vọng tựa hồ cũng không lo lắng nữa.
Lam Nguyệt không đưa Lạc Y cùng trở về, mà để nàng ở lại theo Lăng Duyệt cùng Linh Lan đám người huấn luyện.
Nàng vừa trở về Thính Tuyết viện, đã nghe Phong Mị Nhi đưa đến một kiện đồng phục. Đúng là đồng phục của học viện Vân Uyên.
Học viện Vân Uyên khai giảng rồi.
