Hồng Hồ không phải đối thủ của hắn, không bao lâu sau liền dần yếu thế hơn, nhưng nó vẫn gắng gượng chống đỡ, dù thế nào cũng không chịu từ bỏ, thậm chí vào thời điểm cuối cùng, nó vẫn cố giữ chân Kỳ Tu để Đường Khanh rời đi.
Đường Khanh dần dần đỏ mắt, vừa thấy đối phương muốn hạ sát thủ, lập tức liền gọi Phi Vũ Kiếm ra, liều mạng chắn một chiêu cuối cùng của hắn.
Ngay cả Hồng Hồ cũng không phải đối thủ của hắn, thì sao cô có thể địch được.
Chỉ là, Kỳ Tu lại dừng động tác, ánh mắt tối tăm nhìn về phía cô.
“Tránh ra.”
“Không cho!” Đường Khanh che ở trước mặt Hồng Hồ, ngẩng đầu quật cường nói: “Trừ phi ngươi bước qua thi thể ta!”
Nghe vậy, Kỳ Tu nguy hiểm nheo hai tròng mắt, tựa như đang suy xét xem rốt cuộc có muốn bước qua thi thể cô hay không.
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc thu hồi khí tức sắc bén, khôi phục thành dáng vẻ ban đầu.
Đường Khanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Để cô trơ mắt nhìn Hồng Hồ đi tìm chết, cô thực sự không làm được, về phần khác, cô cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Cũng may, cuối cùng đối phương đã thu tay lại.
“Nếu đã là người của ta, sao ta lại giết chứ.” Kỳ Tu cười như không cười nói, người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói lời âu yếm, nhưng Đường Khanh lại cảm thấy…… đậu má còn không bằng đánh cô một trận! Đánh xong liền tan hỏa khí, chứ cái loại chậm chạp từ từ này là giày vò nhất nha!
Đường Khanh cắn răng, không thể không cúi đầu nói: “Thả hắn, ta đi theo ngươi.”
Kỳ Tu tỏ vẻ như nghe được truyện cười gì, “Cho dù ta giết hắn, ngươi cũng phải đi theo ta.”
Đường Khanh nhìn Hồng Hồ ngã trên đất đầy chật vật, cô xê dịch bước chân đi về phía hắn, lạnh giọng nói: “Có thể đi được chưa.”
Đã nói đến mức này, Kỳ Tu cũng không đuổi tận giết tuyệt nữa, nhìn về phía Hồng Hồ kia tùy ý cười, sau đó liền ôm lấy eo Đường Khanh, bay vút đi.
Xúc cảm trên eo khiến cô có chút không thoải mái, thân là một người sợ nhột, eo tuyệt đối là vị trí cấm kỵ. Chẳng qua tình huống trước mắt lại không cho phép cô tránh né, cuối cùng cô chau mày, cực lực khắc chế mới không đập bay tay hắn.
Một lát sau, hai người đi tới một nơi quen thuộc.
Đường Khanh mặt không biểu cảm, đi một vòng rõ lớn, kết quả lại về tới chỗ này.
Trong bí cảnh nguy hiểm cực kỳ, nhưng có nam chính nghịch thiên này ở đây, mặc kệ là dây leo phệ hồn hay là kim xà ngân tuyến, cuối cùng đều chỉ có thể bị treo lên đánh mà thôi.
Vừa yên lặng phỉ nhổ mấy gia hỏa vô dụng này, cô vừa bàn bạc với hệ thống, xem bọn họ phô trương như vậy, liệu khẳ năng gặp phải Thôn Thiên Ma Tôn sẽ lớn bao nhiêu. Nhưng Thôn Thiên Ma Tôn vẫn chưa gặp được, thế mà lại gặp môn chủ Quỷ Dạ Môn.
“Là ngươi giết nữ nhi của ta!” Người tới bộ mặt hung ác, nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt còn mang theo một tia bi thương thống hận.
Chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá nhiều, Đường Khanh sao còn nhớ rõ ông ta là ai, vì thế cực kỳ vô tội nói: “Nữ nhi của ngươi là ai.”
“Ngươi!”
Môn chủ Quỷ Dạ Môn tức đến độc suýt nữa hộc máu, khuôn mặt vốn hung tàn lại càng thêm tàn bạo, cuối cùng cầm thanh đao cực lớn trong tay liền chém về phía Đường Khanh, “Chịu chết đi!”
Thân đao có chứa linh khí, tốt xấu gì cũng là một môn chủ, tu vi cũng đến Kim Đan hậu kỳ, nhưng đao còn chưa đụng tới góc áo Đường Khanh, uy áp cực đại kia đã chấn thân đao thành mảnh nhỏ.
Pháp bảo đã vỡ, Môn chủ Quỷ Dạ Môn hộc máu ngã xuống đất.
“Ngươi là người phương nào?” Ông ta không cam lòng giận dữ hỏi, trong lòng lại hiểu rõ, lúc này chỉ sợ dữ nhiều lành ít mà thôi.
“Ngươi muốn giết người của ta, còn hỏi ta là ai?” Kỳ Tu bước đôi chân dài, thong thả ung dung đi tới, tiếp theo nhấc một chân đạp lên người Môn chủ Quỷ Dạ Môn, cười lạnh nói: “Một Môn chủ Quỷ Dạ Môn hèn mọn, còn chưa đủ tư cách biết ta là ai.”
Môn chủ Quỷ Dạ Môn nhìn vị tôn sát thần này, đã là đoán được tính mạng mình khó giữ, chỉ là nghĩ đến cái chết của nữ nhi, ông ta vẫn không thể cam tâm để đối phương dễ dàng lui thân như vậy!
Hai mắt vẩn đục lộ ra hận ý tràn đầy, tiếp theo, ông ta cười lớn tiếng, “Ta dù có chết, cũng sẽ không để các ngươi sống yên ổn!” Nói xong, ông ta liền tự bạo Kim Đan.
Kim Đan hậu kỳ tự bạo, uy lực khá lớn, Đường Khanh tuy cũng là Kim Đan kỳ, nhưng rốt cuộc vẫn kém một tầng so với ông ta, linh khí cực đại ập tới ép cô lui ra sau mấy bước, vừa ngã ra liền rơi vào vòng ôm ấm áp của ai kia.
Mà lúc này, Kỳ Tu cũng tạo ra kết giới, linh uy cực đại vừa chạm vào kết giới liền hóa thành hư vô, nếu không có một mảnh hỗn độn trước mắt, liền dường như hết thảy đều chưa từng xảy ra vậy.
