Tiểu Cửu giật giật khóe miệng, nó còn cao tuổi hơn cô mà chưa có dấu hiệu của tuổi già, cô thì lại có rồi. Khả Lạc ngước nhìn vẻ mặt bất mãn sự đời của Tiểu Cửu, bật cười nói:
– Hay là chúng ta xách đồ và đi du lịch đi, có được không?
Tiểu Cửu thở dài, đáp:
– Ngươi đi du lịch rồi thì ai làm nhiệm vụ đây?
Khả Lạc nài nỉ:
– Ay da, dù sao cũng không thấy ai đến mà, ta cứ đi thôi.
Cô vừa dứt câu thì đã có tiếng nói vang lên:
– Xin hỏi chủ nhân của tiệm sách có ở đây không?
Khả Lạc đơ người, dập tắt nụ cười, Tiểu Cửu nhìn vẻ mặt mất hứng của Khả Lạc liền thầm nhịn cười, nó lên tiếng đáp lời cô gái ban nãy:
– Chúng tôi là chủ nhân của nơi này.
Khả Lạc nghiêng đầu đánh giá cô gái trước mắt, cô gái trông có vẻ khá đứng tuổi, trông hơi chững chạc, trưởng thành, Khả Lạc lên tiếng nói:
– Mời ngồi.
Cô gái ngồi xuống đối diện Khả Lạc, mím môi, nói:
– Tôi đến đây để mong cô có thể giúp tôi hoàn thành ước nguyện.
Khả Lạc nhướng mày, thắc mắc hỏi:
– Cô là?
Cô gái lên tiếng giới thiệu:
– Tôi tên là Vũ Lạc Nguyệt.
Tiểu Cửu thầm tấm tắc khen, nó nói:
– Lạc Nguyệt, trong ” Nguyệt lạc sâm hoành “, tức là trăng xuống thấp, sao Sâm chiếu ngang sao?
Vũ Lạc Nguyệt lắc đầu, đáp lời Tiểu Cửu:
– Không phải, tên tôi chỉ có một chữ Nguyệt, họ là Vũ Lạc.
Khả Lạc lòng thầm muốn lấy quần đội cho Tiểu Cửu, vẻ mặt lại điềm nhiên bình tĩnh, thắc mắc nói:
– Vũ Lạc tiểu thư, cô có nguyện vọng gì cần thực hiện?
Vũ Lạc Nguyệt quay sang nhìn Khả Lạc, nói:
– Tôi mong cô giúp tôi mang lại hạnh phúc cho thầy ấy, tôi nợ thầy ấy quá nhiều rồi.
– Thầy ấy? – Khả Lạc hỏi.
Khóe mắt Vũ Lạc Nguyệt ửng đỏ, cô lên tiếng trả lời:
– Là giảng viên vật lí ở trường đại học của tôi, và cũng là chồng tôi, anh ấy là người thông minh tài giỏi, lại có nhiều người theo đuổi, chỉ là có chút khô khan, khó gần.
Khả Lạc càng nghe càng có nhiều dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cô, thắc mắc hỏi:
– Hai người đã là vợ chồng rồi, tôi thấy khá hạnh phúc mà, cô còn cần gì nữa sao?
Vũ Lạc Nguyệt bật khóc, cô vươn tay che đi đôi mắt khóc đỏ hoe, giọng run run nói:
– Nhưng sau đó anh ấy bị trầm cảm, tất cả là lỗi của tôi. Khi kết hôn xong, đánh lí tôi không nên bắt anh ấy từ chức trở về chăm sóc gia đình, bản thân lại lo cho sự nghiệp mà không để tâm đến anh ấy, anh ấy bị như vậy, đều là do tôi gây ra.
Khả Lạc tiến đến an ủi Vũ Lạc Nguyệt, cô nói:
– Đừng khóc nữa, tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô.
– Cảm ơn cô, thực sự cảm ơn cô – Vũ Lạc Nguyệt đáp.
Khả Lạc liếc nhìn Tiểu Cửu, nó gật gật đầu. Tiểu Cửu mang Khả Lạc xuyên đến thế giới của nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt.
…****************…
Giải Viên: – lâu quá không viết truyện nên mị xém chút quên mất mình là một tác giả:)))