Ngoại hình gầy hẳn đi, tóc dài tới vai, để mái lưa thưa, trông giống mấy bé thiếu nữ ngây thơ.
Đào Chi Chi ôm má: “Thích ghê á, sao bảo yêu đương sẽ phát phì cơ mà? Có mà là lời tự an ủi của bọn ế thôi, chỉ có mỗi mình là dài bề ngang.”
“Kì quân sự cứu mình đó!” Tân Tiểu Hòa mở lời, ờm, thật ra vẫn hệt vậy, vẫn cái kiểu miệng như pháo đấy, “Cơm ở căn cứ quân sự chỗ làng đại học đến chó cũng chê, mình xuống hẳn 4kg!”
Thịnh Hạ: “Nhưng sao Dương Lâm Vũ không khác gì?”
Tân Tiểu Hòa: “Cậu ta ăn như sơn hào hải vị ấy. Cậu ta là chó.”
Thịnh Hạ: “Anh Vũ vô tội mà.”
Tân Tiểu Hòa: “Chó cũng vô tội, cún con cưng biết mấy?”
Đào Chi Chi: “Hạ Hạ thì sao? Tưởng bảo hai cậu muốn so xem cơm căn tin trường ai ngon hơn? Sao nhìn vẫn chẳng ai khác gì thế?”
Thịnh Hạ: “Ai biết gì đâu. Chưa cân, chắc không tăng mấy.”
Có vẻ cả cô và Trương Chú đều thuộc tạng người ăn không béo.
“Vậy à?” Tự dưng Tân Tiểu Hòa lấm lét sáp vào, “Để mình cọ thử xem có khác không nhá?”
Nói rồi vùi đầu vào ngực Thịnh Hạ. Thịnh Hạ bị bất ngờ ngã dúi ra giường, “Tân, Tiểu, Hòa! Dậy ngay!”
“Ha ha ha ha!”
“Có khác đó, béo lên rồi, mềm như bông luôn!”
Giờ Thịnh Hạ không nghe nổi từ này, vơ gối ném Tân Tiểu Hòa, “Im miệng!”
“Dữ quá đi sợ quá đi.” Tân Tiểu Hòa bắt trúng phóc cái gối, nói nhỏ, “Ôi, có phải do công của Trương Chú không?”
Thịnh Hạ thẹn quá thành giận, lao tới cù eo Tân Tiểu Hòa, “Còn nói linh tinh!”
Tân Tiểu Hòa vừa né vừa la oai oái: “Hả? Chẳng lẽ không phải? Anh Chú không được!”
“Ha ha ha ha!”
“Khặc khặc khặc khặc!”
Ba cô gái nô đùa đuổi đánh trên tầng, tiếng cười vang tận xuống dưới.
Dưới tầng, hai anh chàng đang chơi game trên sô pha ngậm ngùi im lặng.
Căn hộ hai tầng kiểu gác lửng đó ok? Nhà dân thôi nên lắp đặt trang bị không tốt lắm đâu ok? Cái cửa đó mỏng như để trưng thôi ấy ok?
Các nường tưởng mình nhỏ tiếng lắm hả?
Trương Chú mới lừ mắt, Dương Lâm Vũ đã gượng cười chống chế: “Ha ha, anh Chú đừng trách, các cậu ấy thân nhau quá thôi, ha ha ha.”
“Cậu không bảo được Tân Tiểu Hòa hả?” Trương Chú cụp mắt nhìn về giao diện game.
Dương Lâm Vũ vuốt mũi, lầu bầu: “Làm như cậu bảo được Thịnh Hạ ấy. Đùa hăng thế kia, kẻ tám lạng người nửa cân thôi…”
Trương Chú: “…”
Hôm nay mọi người đều đã mệt, không còn hơi sức nấu nướng nên ra ngoài kiếm một quán ăn cho qua bữa tối. Lúc thanh toán, định chia AA mới biết Trương Chú đã trả hết, nhưng gửi lì xì vào nhóm thì cậu không nhận.
Thịnh Hạ có để ý thực đơn. Những món họ gọi, ít cũng tới sáu, bảy trăm tệ.
Cô thấy hơi xót, quả nhiên ra cửa đồng nghĩa với tốn tiền.
Hầu Tuấn Kỳ nói đã từ lâu Trương Chú không còn dùng tiền của Trương Tô Cẩn. Vậy tất cả số đó là do cậu tự kiếm.
Cô chưa từng thấy cậu làm gia sư hay parttime, ắt hẳn không rủng rỉnh là mấy.
Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn đi hẹn hò.
Vì chắc chắn cậu sẽ không để cô trả tiền, còn cô vẫn không thể thản nhiên dùng tiền của cậu.
Thực ra mỗi lần gặp mặt chỉ cần đi dạo nói chuyện, muốn gần gũi thì ôm hôn là đã đủ rồi. Cô không cho rằng cứ phải ra ngoài ăn uống chơi bời mới có thể vun đắp tình cảm, chỉ cần ở cùng cậu đã là rất vui.
Về nhà, Tân Tiểu Hòa đề nghị ngủ sớm. Lịch trình ngày hôm sau đã được xếp kín.
Vì vậy thay phiên đi tắm rồi lên giường ngủ.
Ba cô gái rúc vào một cái giường. Thời gian trò chuyện trước khi ngủ bắt đầu.
Tân Tiểu Hòa: “Hạ Hạ, cậu dễ thẹn thế này, bình thường anh Chú dỗ kiểu gì á?”
Đào Chi Chi cũng tò mò: “Hì hì, tay nhỏ đấm ngực?”
Thịnh Hạ ngơ ngác, “Dỗ? Tại sao phải dỗ, bọn mình có cãi nhau bao giờ đâu?”
Tân Tiểu Hòa: “Ai bảo chỉ cãi nhau mới cần dỗ? Ví dụ hôm nay này, mình thế nọ thế kia cậu, cậu đã vớ gối hành hung mình rồi.”
Thịnh Hạ vẫn ngơ ngác.
Đào Chi Chi trở người, “Hả? Chẳng lẽ anh Chú chưa…?”
Tân Tiểu Hòa: “Sao thế được? Làm gì có đứa nào hôn mà không sờ ngực?”
“…”
“…”
Im phăng phắc.
Đào Chi Chi cười lên khơ khớ: “Chị Tân, không cần trắng trợn thế đâu, để ý tới cảm nhận của em gái độc thân chưa trải sự đời này đi chứ?”
Thịnh Hạ tức thở không ra hơi. Bị xỉa xói cả ngày, giờ cô hờ hững lườm lại: “Thế à, nghĩa là anh Vũ sờ rồi?”
Im lặng lần hai.
Không ai ngờ câu nói này sẽ thốt từ miệng Thịnh hạ.
Tân Tiểu Hòa hắng giọng: “Há, tên đó dám?”
Thịnh Hạ: “Vậy có phải định luật trên…” không đúng?
Tân Tiểu Hòa: “Mình sờ cậu ta rồi.”
Đào Chi Chi: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Thịnh Hạ nằm thẳng giữa hai bạn, hai tay đặt ngay ngắn trong chăn, mắt trừng trừng nhìn trần nhà, chớp chớp.
Con trai khi hôn đều phải sờ… ư?
Hình như, cậu đâu như thế?
Bất kể nụ hôn có dữ dội thế nào, thậm chí đôi khi như muốn nuốt chửng cô, tay cậu vẫn không có bất kì động thái.
Nghĩ cho kĩ, thường cậu sẽ giữ một tay sau gáy cô, một tay khác hoặc ôm eo, hoặc…
Không rõ tung tích.
Mà đa số thời điểm chỉ là ôm mặt cô bằng cả hai tay.
Cả giữa cơ thể cũng giữ khoảng cách.
Cái hôn gần nhất của họ ấy thế lại là nụ hôn đầu. Khi ấy cậu ôm siết cô thật chặt, dường muốn ép hai cơ thể hòa vào nhau.
Còn những khi khác, kể cả lần trên bãi cỏ khi cậu trên, cô dưới, tư thế mập mờ tới vậy nhưng cậu vẫn chống người dậy, không để đè lên cô.
Mỗi một cái hôn từng diễn ra nay lần lượt phát lại trong trí Thịnh Hạ như bộ phim điện ảnh.
Mặt cô từ từ đỏ lên.
Chỉ hôn đã khiến tâm trí lạc lối, còn thế nọ thế kia…
Thôi thôi.
Không được nghĩ không được nghĩ!
“Mau ngủ đi, mai phải dậy sớm đó.” Thịnh Hạ kéo chăn lên che mặt.
Đào Chi Chi và Tân Tiểu Hòa tự hiểu, đối mắt nhìn nhau.
“Hà hà, tạm thời tha cho cậu.”
Thịnh Hạ không tài nào ngủ nổi. Nhận thấy hơi thở Đào Chi Chi và Tân Tiểu Hòa nhẹ và chậm dần, cô từ từ mở mắt, mò mẫm cái điện thoại nhắn tin cho Trương Chú.
“Ngày mai đi chơi sẽ tới rất nhiều nơi, cứ đưa hết thẻ sinh viên cho Tân Tiểu Hòa, tối về cộng tiền lại chia nhau.”
“Cậu đừng trả nữa.”
Bấy giờ đã là 0 giờ đêm, không ngờ bên kia vẫn trả lời ngay lập tức.
Trương Chú: “Muộn thế này mà chưa ngủ, muốn quản lý tiền của mình?”