Biết Tiêu Quốc phái Tiêu Ưng Trì làm sứ thần, Mộc Tử Trạc phấn khích đến phát điên. Sau khi nhận được tin hắn sắp tới, từ sáng sớm cậu đã đặc biệt chuẩn bị chỉnh chu để ra nghênh đón.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh Tiêu Ưng Trì, trái tim Mộc Tử Trạc như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Hai năm không gặp, hắn cao lớn hơn nhiều, và cũng… tuấn lãng hơn nhiều lắm.
Gò má Mộc Tử Trạc hơi hơi phiếm hồng.
Trên bàn cơm.
“Món này ăn ngon nè.”
“Còn có món này.”
“Món này…”
Mộc Tử Trạc liên tục gấp thức ăn cho Tiêu Ưng Trì, cái bát trước mặt hắn đã bị chất thành hòn núi nhỏ.
Tiêu Ưng Trì nhìn ‘hòn núi nhỏ’ kia, thật không biết nên hạ đũa từ đâu.
“Ngươi……” Tiêu Ưng Trì chợt như nhận ra điều gì, hắn thình lình nắm chặt tay Mộc Tử Trạc, nhìn cậu với ánh mắt ngập tình thâm.
Mộc Tử Trạc sửng sốt, cậu nhận thấy thâm tình khẩn thiết của Tiêu Ưng Trì, ánh mắt kia phảng phất chỉ chứa đựng mình cậu, cũng cảm thu được hơi ấm truyền đến từ cổ tay, hai má Mộc Tử Trạc bỗng chốc đỏ bừng, trái tim trong ngực không ngừng nhảy bang bang.
Hắn….
Lẽ nào……
Trống ngực dồn dập, mặt Mộc Tử Trạc đỏ như quả hồng chín chục, cậu cúi gục đầu không dám nhìn Tiêu Ưng Trì.
Chẳng qua sau đấy lại nghe Tiêu Ưng Trì hào sảng bảo: “Ngươi đây là muốn cùng ta kết nghĩa huynh đệ đúng không?”
“Hả?” Mộc Tử Trạc ngẩng đầu, hoàn toàn không ngờ Tiêu Ưng Trì sẽ nói ra lời này.
Gặp Mộc Tử Trạc thần tình mê man, Tiêu Ưng Trì tưởng mình đoán trúng rồi, hắn đắc ý chớp mắt với Mộc Tử Trạc vài cái, giống như đang nói “Mau mau khen ta”.
Hắn nói mà, mấy hôm nay cậu đối tốt với hắn như thế, tặng hắn đồ ngon, dẵn hắn dạo chơi khắp nơi, gắp thức ăn cho hắn, tán dóc cùng hắn, còn viết mấy bức thư từ ngữ khó hiểu đưa cho hắn, nói mấy lời kỳ kỳ quái quái hắn nghe chả hiểu gì….
Nguyên lai là muốn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ.
“Sao ngươi không nói sớm! Hẹn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng tay kết bái luôn đi!” Mộc Tử Trạc chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Ưng Trì kéo đi.
Tiêu Ưng Trì lôi kéo Mộc Tử Trạc chạy tới quỳ xuống dưới gốc đào, tiếp đó hắn nhét vào tay cậu một chén rượu, tự mình cũng cầm lấy một chén.
Hắn thường xem cảnh người ta kết bái trong thoại bản, thuộc làu làu cả lời thoại: “Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Tiêu Ưng Trì……”
Tiêu Ưng Trì đợi mãi không nghe Mộc Tử Trạc tiếp lời bèn quay đầu sang, chỉ thấy Mộc Tử Trạc đang đỏ mắt nhìn hắn.
Hắn cứ ngỡ Mộc Tử Trạc xúc động không thốt nên lời, nên vô vàn săn sóc vỗ nhẹ vai cậu: “Lần đầu tiên cùng ngươi ta kết nghĩa huynh đệ kích động là đương nhiên, không sao cả, đại ca giúp đệ.”
Thật ra lòng hắn cũng đầy kích động, hắn chỉ mới xem người ta kết bái trên thoại bản, vẫn chưa có cơ hội thực hành đâu, lần này thì quá tốt rồi!
Ngẫm lại vẫn kích phấn khích đây!
Hắn quỳ đến đoan chính, thành thực nâng chén rượu đọc rõ từng lời thoại: “Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Tiêu Ưng Trì cùng Mộc Tử Trạc từ đây nghĩa kết kim lan, lấy máu lập thề, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng nơi cùng lúc, sau này có phúc cùng hưởng, nếu vi phạm lời thề thì loạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây!”
Hắn nói xong tràng lời hào khí can vân, chẳng biết lấy con dao từ đâu ra, sảng khoái rạch ngang ngón giữa, nhỏ giọt máu xuống chén rượu trong tay.
“Hiền đệ, đến lượt đệ.” Hắn chuẩn bị giúp Mộc Tử Trạc nhỏ máu vào rượu, ai ngờ vừa xoay đầu liền ngẩn cả người.
Mộc Tử Trạc đỏ mắt hệt như chú thỏ, đôi mắt đào hoa ngấn đầy lệ nóng, giọt lệ đảo quanh hốc mắt, kiềm nén không rơi.
“Hiền đệ, đệ…..”
Tiêu Ưng Trì sợ hết hồn, hắn vừa định mở miệng nhưng đột nhiên bị một khối gạch đập phải, tầm mắt biến thành mảng tăm tối, sau nữa hắn liền ngất xỉu.
Thời điểm Tiêu Ưng Trì tỉnh lại, người đã trở về tẩm điện của mình, Tiêu Chấn Diệp cũng ở đây.
“Hoàng huynh, đệ làm sao thế này?” Cái trán có hơi đau nhức, Tiêu Ưng Trì vươn tay sờ thử, phát hiện trán mình bị quấn một vòng vải băng.
“Đệ nhớ ra rồi!” Tiêu Ưng Trì bỗng bật dậy khỏi giường.
Hắn nhớ ra rồi, hắn đang kết nghĩa với Mộc Tử Trạc, thì bất ngờ bị khối gạch đập cho hôn mê.
“Rốt cuộc tên nào dám… Ấu! Hoàng huynh, huynh làm gì thế?” Tiêu Ưng Trì ủy khuất mà nhìn Tiêu Chấn Diệp tự dưng gõ đầu hắn.
Tiêu Chấn Diệp trừng hắn một cái: “Tiền đồ đâu, ngươi chọc Tử Trạc giận thành như vậy, tới nỗi trực tiếp lấy gạch đập ngươi.”
“Đệ chọc cậu ấy khi nào chứ…… Mà huynh vừa nói gì? Là Mộc Tử Trạc lấy gạch đập đệ á?” Tiêu Ưng Trì ngơ ngác hỏi.
Tiêu Chấn Diệp nhìn hắn như thể nhìn đứa ngốc: “Bằng không thì sao? Tự ngẫm xem ngươi làm những gì? Tử Trạc xuống tay thế còn nhẹ chán, nếu đổi lại là người khác, đầu ngươi chưa biết chừng đã bị đập thành cái gáo!”
Nếu đổi thành tính khí như Mộc Tử Khâm, đầu hắn chắc chắn bị đập thành cái gáo.
Tiêu Ưng Trì ngờ vực gãi gãi đầu: “Đệ có làm gì đâu, lúc ấy bọn đệ đang kết bái, Mộc Tử Trạc xúc động phát khóc đấy thây……”
“Đệ biết rồi….” Tiêu Ưng Trì bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu ấy muốn làm đại ca!”
“Cốp!”
Hắn vừa dứt lời, liền bị Tiêu Chấn Diệp gõ thêm một cái vào đầu.
“Đời này ngươi cứ cô đơn tới chết đi!” Tiêu Chấn Diệp lưu lại một câu rồi tức giận ly khai.
Ngốc chết đi được, chẳng cần tên đệ đệ này nữa!
Ngóng theo bóng dáng Tiêu Chấn Diệp nổi giận đùng đùng bỏ đi, Tiêu Ưng Trì vừa ủy khuất vừa nghi hoặc.
Khi không lại đánh hắn, hắn còn chưa nói được câu nào hoàng huynh đã tự nổi giận bỏ đi.
Cả Mộc Tử Trạc kia, rõ ràng muốn kết nghĩa huynh đệ với hắn, chính hắn cũng đáp ứng rồi còn sinh khí gì chứ? Lẽ nào thật sự muốn làm đại ca?
Tuổi cậu ta nhỏ hơn hắn cơ mà…..
Tiêu Ưng Trì nghĩ ngợi nữa ngày cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân khiến bọn họ nổi nóng, bèn định tự mình đi hỏi Mộc Tử Trạc.
Tiêu Ưng Trì chạy tới trước điện của Mộc Tử Trạc thì bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa: “Tiêu Thập nhị hoàng tử, Tử Trạc điện hạ nói ngài ấy không muốn gặp ngài, xin mời về cho.”
Tiêu Ưng Trì càng thêm khó hiểu, vì thế càng muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng thái độ của thị vệ rất cường ngạnh, nhất quyết không cho hắn tiến vào.
Thế là Tiêu Ưng Trì đành lẻn vào trong.