– ” Bãi công đi lão nương cũng không muốn làm gì cả! Ta đi ngủ đây “_ Lát mà có đứa nào phá đám giấc ngủ của lão nương thì thi thể không chắc có thể nguyên vẹn đâu.
Tử Du bình thản thay đồ và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Còn Lam Thiên triệu tập tứ đại ám vệ (Huyết, Diễm, Ảnh, Lãng) cùng nhau thảo luận kế hoạch để nghênh chiến với phản quân.
” Bẩm quân thượng, Dương vương ngài ấy đang chế tạo rất nhiều vũ khí. Sau đó còn âm thầm huấn luyện rất nhiều binh sĩ và tử sĩ . ” Ảnh tiến lên bẩm báo tình hình trước.
Diễm bẩm báo: ” Ngài ấy dùng binh lính cải trang thành thổ phỉ đi cướp bóc lương thực của dân chúng Ma giới. Làm bá tánh rơi vào tình trạng trắng tay đói khổ lầm tham khắp nơi “
Lãng im lặng một lát rồi lên tiếng: ” Hiện tại Dương vương đang ở Tuyên Khang thành huấn luyện binh mã “
Huyết là người cuối cùng lên tiếng ” Trong triều có rất nhiều phản thần đều đầu quân cho Dương vương. “
Lam Thiên trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó dứt khoát ra lệnh. Ám vệ lập tức nghe lệnh mà biến mất ẩn mình vào bầu trời đêm.
” Triệu tập tất cả ám vệ và binh mã lập tức về kinh” Cuộc chiến này nên có hồi kết rồi. Lam Thiên anh xử lý xong chuyện này là có thể an tâm ở bên cạnh mèo con nhỏ vĩnh viễn rồi.
Lam Thiên xử lý một số tấu chương còn sót lại. Sau đó lại nhẹ nhàng lên giường ôm Tử Du cùng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Tử Du đang ngủ ngon lành thì có cảm giác có thứ gì đó đang đè nặng lên cơ thể mình. Thế là với phản xạ và bản năng của sát thủ cô liền vùng vẫy và tỉnh dậy. Thấy Lam Thiên đang ôm chặt cơ thể của mình liền gỡ tay anh ra sau đó cô cuộn chăn lại cho Lam Thiên ôm. Còn mình thì ra ngoài đi dạo.
Cô dùng chút công phu đã học được leo lên nóc nhà ngồi ngắm mặt trăng. Sau đó lại ngồi ăn kẹo ngắm hoàng hôn chiều lên các mãi ngói vàng và tường đỏ của các cung điện làm cho bọn chúng trở nên vô cùng rực rỡ.
Hết kẹo cũng là khác Lam Thiên tỉnh dậy và đang tìm kiếm cô khắp phòng.Khi anh đang hoảng loạn và sợ hãi thì Tử Du từ ngoài cửa bước vào. Thấy Tử Du trở về làm trái tim đang trễ mất một nhịp của Lam Thiên trở nên bình thường.
” Mèo con nhỏ nàng thức dậy sớm thế để làm gì? Làm ta tìm nàng khắp nơi ” Mỗi lần không thấy mèo con nhỏ là anh lại có cảm giác bất an trong lòng. Lam Thiên anh vẫn luôn sợ một ngày nào đó mèo con nhỏ sẽ bỏ anh mà đi.
” Ta chỉ là ra ngoài đi dạo ngắm chút hoa và lấy chút sương sớm mà thôi. Đúng rồi lát nữa sai người dẫn đứa trẻ hôm qua tới đây ” Bổn bảo bảo sẽ đích thân dạy dỗ và đảm bảo cho nó một tương lai tươi sáng trước khi nhiệm vụ hoàn thành.
Linh cảm của Lam Thiên rất đúng vào một ngày không xa trong tương lai.Vì Tử Du và Lam Thiên anh chỉ như là Thái Bình Dương và Đại Tây Dương ở gần nhau nhưng lại không thể hòa quyện vào nhau. Cũng giống như anh và cô có duyên nhưng không phận.Kiếp này coi như hai người chỉ thoáng qua hẹn nhau kiếp sau vậy.