– Đang ngáo đây, haizz này Hoàng Duy Dương, em suy nghĩ rồi, em bỏ học đây anh có nuôi em không? _ Hà Đan quay qua nhìn Duy Dương một cách nghiêm túc
– Nay nó bị ngáo rồi_ Quỳnh chỉ biết thở dài
– Anh bận nuôi mèo rồi, rõ là em vừa bảo em thích tự thân vận động không phụ thuộc vào ai cơ mà
– Vậy thì anh đi mà yêu mèo của anh đi, chúng mình từ giờ không quen biết gì nữa
Hà Đan giả vờ giận dỗi người yêu
– Nhưng anh biết em là được rồi
– Không, không quen biết gì hết, em không muốn anh biết em
– Thôi hai cái đứa này_ Trung Kiên cuối cùng cũng lên tiếng, Duy Dương chỉ biết cười còn nó chẳng nói gì ngồi chống tay thở dài, đến là chán
– Trung Kiên, lớp anh nhiều trai lắm, giới thiệu cho em anh đẹp trai nhất đi_ Nó chớp mắt nhìn Trung Kiên
– Đẹp trai nhất có người yêu rồi
– Ha ha ổng lại nhận ổng đẹp trai nhất lớp chứ gì_ Quỳnh ôm miệng cười
– Thôi được rồi, có anh nào kiểu đẹp trai giọng hay học giỏi không?
– Trường anh thằng quái nào học chẳng giỏi, không những giỏi lại còn nhà giàu
– Cũng đúng_ Nó gật gù, có mỗi Duy Dương nãy giờ chẳng biết nói gì cà, anh đang không biết nói như nào, kiểu không buồn nói gì, người yêu gì đâu toàn thích trêu tức người ta ra thôi. Có vẻ như lúc yêu con trai luôn bị chịu thiệt thòi. Tiêu biểu như kiểu Hà Đan luôn luôn ăn hiếp Duy Dương vậy. Nó có quyền giận anh nhưng anh đừng mơ dám dỗi nó làm gì, cứ thử dỗi anh vẫn sẽ là người phải đi năn nỉ trước thôi. Chẳng hiểu sao anh có thể chịu đựng được cái tính điên điên dở dở của nó nữa, giống như Quỳnh bảo, anh đúng là con người vĩ đại nhất trên đời mới yêu được nó. Dù là năm 4 đại học rồi nhưng mà nó vẫn không bớt trẻ trâu đi được một chút nào cả. Không biết bao giờ mới hết cái kiểu yêu đương trẻ con đi được. Trung Kiên luôn tỏ ra ngưỡng mộ Duy Dương khi mà anh luôn cứ im lặng để cho Đan thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói nên dẫn đến việc Đan lúc nào cũng bị ngáo như thế.
– Em buồn ngủ quá. Anh đưa em về trước đi Dương, nay mệt mỏi lắm rồi á
Sau khi ăn uống xong Đan thực sự rất buồn ngủ nên là muốn đi về, quay qua năn nỉ người yêu
– Em vừa bảo em không quen anh mà
– Em mà phải book xe đi về là anh coi trừng đấy, anh tin không?
Hà Đan nhướn mày nhìn người yêu
– Tin… em nói gì mà mà chẳng đúng
– Em đi
thanh toán
Hà Đan nói rồi cầm túi đứng dậy, không ai nói gì cả, thường thì đi ăn Dương và Trung Kiên thay nhau trả tiền nhưng nay Đan có hứng trả tiền cũng không ai cản. Có lẽ là nay mới nhận được lương đi dẫn tour nên mới hào phóng thế
– Không cầm bill à?
Trung Kiên còn không quên nhắc nhở nó, trước giờ đi ăn với hội này có bao giờ phải trả tiền nên có bao giờ nhìn
bill làm gì, giờ vừa tranh đi trả tiền cầm vào bill bị choáng váng một chút. Lương đi dẫn tour bèo bọt của nó cả nửa tháng chăm chỉ chỉ đủ trả một bữa ăn thôi à? Hà Đan đang bị rơi vào tình trạng không biết nói gì, đương nhiên ba người còn lại cũng im lặng xem nó định nói gì. Thở dài rồi cũng đứng lên cầm bill tính tiền
– Hai người về sau nha, cầm chìa khóa thì mở cửa, về tao đi ngủ luôn á
Trước khi đi nó còn không quên dặn dò Quỳnh, chẳng cần kéo Dương đi anh cũng tự khắc đứng lên đi về theo nó. Đương nhiên nói là phải giữ lời nên Dương sẽ thanh toán bữa ăn, dù sao cũng không thể để mấy người kia trả suốt được.
Từ nhà hàng đi xuống dưới tầng dưới của trung tâm thương mại là mĩ phẩm, đúng lúc nhớ ra là nên mua một chút đồ skincare nên Đan lại bắt người yêu đi theo. Không biết có phải là sai lầm khi dắt người yêu đi vào những gian hàng mĩ phẩm hay không, vì vào đây chỉ toàn là con gái, đa phần là mấy chị gái chưa có người yêu, kém tuổi Duy Dương có, bằng tuổi có mà đương nhiên là hơn tuổi cũng có. Tuy nhiên là nhìn Duy Dương cũng có chút nam tính
và kiểu trưởng thành, đẹp trai cao ráo đúng gu của chị xem nên là mới bước vào ai cũng nhìn. Khác với phong cách ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ của tên người yêu thì Đan còn đang mặc như một con dở người, đầu tóc thì không gọn gàng một chút nào cả. Nhận ra có chút khác thường khi mà mọi người đang nhìn cả hai đứa, Đan cũng không có chút để ý kéo Duy Dương đi chọn đồ
– Sao anh tới đâu cũng có gái nhìn thế, khi nãy đứng thanh toán bạn thu ngân nhìn em đã không nói gì rồi đó
– Em để ý làm gì. Lựa đồ đi, em muốn mua gì mua đi anh thanh toán
– Em cũng định có ý thế
Hà Đan nhún vai cười cười nhìn tên người yêu, kéo tên người yêu đi mua đồ cùng vừa mua đồ vừa giới thiệu sản phẩm cũng như công dụng của sản phẩm cho Duy Dương biết, không biết anh có quan tâm không nhưng mà vẫn rất chăm chú nhìn và lắng nghe
– Nghe đi sau lấy vợ mà còn biết đường mua cho vợ
Duy Dương gật gật đầu
– Mĩ phẩm thực ra không cần quá nhiều, chất lượng là oke rồi, châm ngôn của em là thế đó.
Nói thì nói thế chứ nãy giờ Đan đã lựa không biết bao nhiêu đồ rồi, đương nhiên toàn là những thương hiệu nổi tiếng và thực sự rất chất lượng rồi. Không đi mua thì thôi, lần nào đi mua đồ Hà Đan cũng vác đồ về nhiều như thế, ăn thì không nhiều nhưng tiền mĩ phẩm và quần áo nhất định đầu tư thật nhiều. Thật ra cũng không định mua nhiều như thế nhưng khi nãy lỡ bị nghe có có người kêu tại sao đẹp trai như Duy Dương lại có người yêu quê thế, đương nhiên không thể quay lại đánh người ta nên Đan lại ngậm ngùi im lặng, dạo này bận rộn không có thời gian chăm sóc da với vừa đi làm về nên hơi tã thôi mà.