Con ngươi đen nhánh giống như người nọ, có lẽ bởi vì còn nhỏ, nên càng đen hơn mấy phần, sâu thẳm, tựa như có thể nuốt lấy linh hồn nhỏ bé của người khác. Nhưng lúc này cậu không nói lời nào, chỉ cúi đầu ôm đầu gối rúc ở đằng kia, đôi mắt cũng nửa rủ, lông mi thon dài bị ướt, ở trong sương mù của phòng tắm khẽ run lên, giống như một con mèo hoa nhỏ đi lạc, đáng thương đến nỗi khiến cho lòng người ta đau nhói.
Tần Khả cau mày nhìn người hầu sau lưng.
“Cậu ấy hung dữ chỗ nào? Có phải anh… Bỏ đi, để tôi làm.”
Người hầu oan uổng muốn chết, nhưng lại không có cách nào giải thích, thấy Tần Khả đi vào bên trong, anh ta vội vàng tiến đến cửa phòng tắm nhìn. Tần Khả đã ngồi xổm trước mặt cậu bé đang rúc trong góc tường, cũng không thèm để ý trên người cậu vừa dơ vừa ướt, duỗi tay bế người lên.
Cậu bé dường như rất sợ, vừa chạm đến liền rúc sâu vào trong ngực của cô, vô cùng ngoan ngoãn, còn thuận thế đem đầu dựa lên trên vai cô gái.
Mãi đến giờ phút này, cậu bé cuối cùng mới khẽ nâng mắt lên.
Vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút bụ bẫm, vẻ mặt vô cùng đáng thương như được quét sạch, con ngươi đen nhánh không cảm xúc lộ ra vẻ khôi ngô ban đầu.
Cậu lạnh nhạt liếc người hầu đang đứng ở cửa một cái.
“…!”
Người hầu run rẩy mãnh liệt.
Trước sau chưa được hai giây mà vẻ mặt đã thay đổi nhanh đến thế, thật sự khiến cho anh ta nổi đầy da gà.
——
Này, này đâu có giống một đứa bé bảy tám tuổi!?
Người hầu bị dọa sợ không nhẹ, nhanh chóng chạy đi.
Ra ngoài đụng phải hầu gái đang đứng ở cửa, hầu gái vừa nghe nói Tần Khả muốn đích thân động thủ, vội vàng chạy vào.
“Tiểu thư Tần Khả, vẫn là để cho tôi đi! Loại chuyện này sao có thể làm phiền ngài?”
Lúc này Tần Khả đang chỉnh nhiệt độ trong bồn tắm, nghe vậy cũng không quay đầu lại, “Không cần, hình như em ấy sợ người lạ.”
Nói xong, Tần Khả cũng sửng sốt —— Đối với cậu bé này mà nói, mình cũng là một người xa lạ mới đúng, vậy sao cậu lại không sợ cô?
Bởi vì cô cứu cậu?
Tần Khả không thể nghĩ thông, cũng lười phải nghĩ kĩ, nửa ngày không nghe thấy động tĩnh phía sau, liền quay đầu lại, đối diện với dáng vẻ của hầu gái đang ấp úng không biết nên làm thế nào.
Tần Khả suy nghĩ liền hiểu rõ. Cô cười nói: “Cô đừng lo lắng lung tung, mới là một đứa con nít bảy tám tuổi thôi mà, cách lần dậy thì thứ hai còn phải mấy năm nữa đấy.”
Lúc này hầu gái mới ngượng ngùng gật đầu.
Tần Khả: “Đúng rồi, đã liên hệ với Hoắc quản gia chưa?”
“Rồi ạ, có lẽ Hoắc quản gia rất nhanh sẽ tới đây.”
“Ừ, chuyện này không nói với người khác chứ?”
“Tiểu thư Tần Khả yên tâm, ngài đã đặc biệt dặn dò, tôi sẽ không để lộ với người khác.”
“Được, cô đi ra ngoài trước đi. Đừng quên đóng cửa phòng tắm lại, tránh cho cậu bé này bị lạnh.”
“Vâng, tiểu thư Tần Khả.”
Lúc Hoắc Cảnh Ngôn chạy tới phòng Tần Khả, thì thấy một cậu bé cả đầu tóc đen ướt dầm dề, bọc khăn tắm, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi trên mép giường.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ngũ quan cực kỳ giống với Hoắc Tuấn kia, vẫn không khỏi làm cho bước chân của Hoắc Cảnh Ngôn dừng lại.
Ngay lúc này, cậu bé đã nghe thấy động tĩnh của anh, ánh mắt nhạy bén lại lạnh lùng nhìn qua, mang theo vẻ xa lạ cùng địch ý không thèm che giấu.
“…”
Hoắc Cảnh Ngôn ngẩn ra.
Anh thật sự không thể hiểu được, bản thân mình đắc tội với đứa nhỏ này lúc nào?
Còn đang nghi ngờ, anh liền thấy cậu bé như cảm giác được cái gì, thu lại địch ý rủ mắt xuống, khôi phục thành dáng vẻ vô hại yên tĩnh lúc anh vừa vào cửa.
Gần như cùng lúc đó, từ phòng trong Tần Khả xoa tóc dài đi ra.
——
Vừa mới tắm rửa cho cậu bé, lăn lộn cho chính mình cũng một thân toàn bùn nước, cô tắm sơ qua liền ra, cũng do sợ đứa nhỏ này ở một mình trong phòng sẽ sợ hãi.
“Hoắc quản gia.”
Nhìn thấy Hoắc Cảnh Ngôn, Tần Khả buông khăn lông trong tay xuống, “Đây là đứa bé mà tôi nói với anh.”
Hoắc Cảnh Ngôn nói: “Tôi thấy rồi, quả thật rất giống.”
“Cho nên…?”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn chợt lóe, nói thẳng không cố kỵ: “Tiểu thư Tần thấy thế nào?”
Tần Khả: “Nếu không phải trùng hợp, vậy cậu bé có quan hệ huyết thống với Hoắc Trọng Lâu —— hoặc là cha con, hoặc là anh em.”
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ, “Từ bảy tám năm trước, thiếu gia Trọng Lâu vẫn là học sinh, hơn nữa sau trận cháy ngoài ý muốn đó… Tiểu thư Tần Khả nghi ngờ cậu ấy?”
“Dưới trạng thái bình thường tôi không nghi ngờ anh ấy, nhưng lỡ như… Mọi việc ngẫu nhiên đều có ngoại lệ?”
“Không có ngoại lệ.” Hoắc Cảnh Ngôn kiên định nói, “Từ khoảng thời gian đó tôi đã về nước, dựa theo yêu cầu chiếu cố thiếu gia Trọng Lâu của Hoắc lão tiên sinh, cho nên tôi rất chắc chắn.”
Trong lòng Tần Khả thoáng buông lỏng, gần như muốn bay lên, nhưng vẻ mặt vẫn không thả lỏng, “Vậy… Cậu nhóc này là Hoắc lão tiên sinh…”
Xuất phát từ sự tôn kính đối với trưởng bối, rốt cuộc Tần Khả vẫn không thể nói ra câu đó.
Hoắc Cảnh Ngôn nói thẳng: “Nếu đối chiếu với lộ trình vội vàng của Hoắc lão tiên sinh năm đó, thì khả năng này là cực kỳ nhỏ bé.”
Tần Khả: “……”
Tần Khả đưa tay chỉ, “Vậy tỉ lệ một trên sáu tỷ kia, hay là nhân bản người?”
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho người điều tra rõ chuyện này.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
“Nhưng mà, trước đó tôi nghe người hầu gái kia truyền tin, rằng tiểu thư Tần không có ý định đem chuyện này nói cho thiếu gia Trọng Lâu?”
“Không phải là không muốn nói, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào.”
Tần Khả đau đầu xoa ấn đường.
“Tôi cũng không thể đẩy đứa nhỏ đến trước mặt anh ấy, nói với anh ấy rằng đây có phải là con trai hay em trai anh không?”
“……”
Tưởng tượng đến cảnh đó cùng với chuyện có thể xảy ra, Hoắc Cảnh Ngôn cũng thấy đau đầu.
Sau mấy giây im lặng, anh gật đầu.
“Vậy cứ dựa theo mong muốn của tiểu thư Tần, bên chỗ thiếu gia Trọng Lâu tôi sẽ giúp ngài giấu giếm. Nhưng phiền ngài từ chỗ đứa nhỏ này hỏi lai lịch của cậu ấy.”
“Trên đường trở về tôi đã thử rồi, vô dụng thôi.” Tần Khả bất đắc dĩ nói, “Cậu bé không thể nói chuyện, hình như cũng không nhớ rõ mình từ đâu tới.”
“Vậy thì có chút đau đầu đấy.”
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ, ánh mắt lại có chút ý vị thâm trường nhìn cậu bé đang ngồi trên giường. Trong cặp con ngươi đen nhánh kia, anh chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng.
Là mất trí nhớ sao…
Hoắc Cảnh Ngôn nghĩ xong, “Nếu có được tin tức xác thực, tôi sẽ thông báo ngay.”
“Được, làm phiền Hoắc quản gia rồi.”
“Tiểu thư Tần đừng khách sáo, đây vốn dĩ là chuyện tôi nên làm.”
“Vậy Hoắc quản gia làm việc trước đi, bên này tôi có thể chăm sóc.”
“Được.”
Hoắc Cảnh Ngôn xoay người đi ra ngoài.
Tới cửa phòng, anh hơi chần chờ, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn.
Thấy giường lớn trong phòng, Tần Khả ôm cậu bé kia xuống giường, vừa nói gì đó với cậu, vừa kéo cậu đi đến trước bàn đã được dọn sẵn món cháo tốt cho dạ dày.
Nhìn từ ánh mắt đến nét mặt, Tần Khả hiển nhiên không hề đề phòng cậu bé.
Nhưng mà…
Nhớ tới bản thân trước khi vào cửa nhìn thấy ánh mắt khiến cho người khác lạnh run của cậu bé ngồi bên mép giường này, Hoắc Cảnh Ngôn vẫn là thấy hơi dơ dự.
Là do anh quá lo lắng sao?