– Đối với ngươi thì như vậy!Nể tình ngươi từng cứu Ly Nhi một mạng ta tha cho ngươi lần này… đừng chạm vào giới hạn của bổn quân.
Nói xong chàng đi thẳng ra ngoài không thèm liếc cô ta một cái. Chu Ngữ Tịch nắm chặt tay phá nát mọi thứ trong điện trong đầu đang toan tính điều gì đó.
…—————-…
…Học Đường Nội Uyển….
Giang Thi Thi cùng vài ba vị tiểu thư khuê các cao ngạo đi vào.
– Thì ra là Giang Đại tiểu thư! Vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.
Bạch Tiểu Yên phản đòn cực gắt khiến nàng ta ứ họng.
– Mắt của Bạch nhị tiểu thư bị ngứa à để bổn tiểu thư gọi thái y khám cho ngươi.
Người vừa nói là Tiểu thư Dạ Ngưng cha nàng ta là Hình Bộ Thượng Thư.
– Yên muội muội đừng có khách sáo nhé.
Cỏn ả vừa phát biểu tên Lâm Tĩnh Hương Quận chúa đương triều. Toàn người có gia thế lẫy lừng thảo lại nào hống hách thế.
– Ai là muội muội của ngươi! Cút.
Bạch Tiểu Yên chẳng thèm diễn vai thục nữ thẳng thừng đuổi khách.
– Yên muội muội đừng có nóng vội tỷ tỷ đây chỉ vào hỏi thăm Tô muội muội thôi.
Giang Thi Thi diễn rất đạt vai tỷ muội tình thâm chỉ là vẫn chưa chất lượng lắm.
– Ngươi vừa gọi ai là muội muội.
Nàng đưa ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta Giang Thi Thi tuy sợ hãi nhưng vẫn ngạo mạn.
– Ngươi vốn dĩ sinh sau ta 2 năm gọi một tiếng muội muội cũng là đương nhiên.
Giây sau một chiếc giày bay thẳng vào mặt nàng ta khiến Giang Thi Thi ngã nhào xuống sàn. Là nàng ta tay…cô ta định nói câu nữa thì một chiếc giày khác bay pốp vào vào mặt bên kia khiến hai bên má xưng đỏ.
– Bạch Diệp Yên! Tô Nhạc Y! Hai ngươi đừng hiếp người quá đáng.
Dạ Ngưng thấy bạn thân bị đánh thì xông ra nói lí.
– Thích thì đánh thôi… chẳng lẽ ta phải chọn ngày lành nữa à.
Nàng nhàn nhạt nói ra một câu làm bọn họ tức điên lên.
– Người của bổn quận chúa mà ngươi cũng dám đánh.
Lâm Tĩnh Hương thấy hết cớ liền lôi chức vị quận chúa ra.
– Ừm…đúng rồi.
Bạch Tiểu Yên gật đầu như chưa có gì.
– Ngươi…. người đâu! Lôi hai ả ta xuống cho bổn quận chúa.
Nàng ta vừa dứt lời thì bên ngoài có một đám thị vệ bước vào định bắt nàng với Tiểu Yên đi thì…
– Các ngươi dám thì cứ lên…
Nàng nói ra một câu đe doạ đầy sát khí khiến bọn thị vệ ngơ ngác không dám tiến lên.
– Còn không lên đi…
Lâm Tĩnh Hương quát một tên thị vệ hắn liền từ từ tiến lên…bỗng từ cửa có tiếng bước chân.
– Có chuyện gì vậy?
Là Đường Ma Ma? Cuối cùng cứu tinh cũng tới. Mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía cửa mơi Đường Ma Ma đang đứng. Khoảng khắc nhìn thấy nàng bà ấy rất ngạc nhiên sau đó bị ánh mắt cảnh cáo của nàng nhìn, hiểu ý Đường Ma Ma đành giữ bí mật giúp nàng.
…- Hết chương 82 -…