Cố Hàm Ninh nghĩ đến vừa rồi, ba mẹ mình người rót rượu người gắp thức ăn, Triệu Thừa Dư đều ăn uống hết, bâygiờ, xem ra là nửa bụng thức ăn nửa bụng rượu, chắc chắn là no rồi, côcũng buông đũa, quyết định nhân lúc Triệu Thừa Dư vẫn còn bình thường,đưa người lên lầu, người say rượu thường thích ngủ, nếu lăn ra ngủ rồi,thì cô không kéo nổi.
“No rồi, thì lên lầu ngủ một giấc!” Cố Hàm Ninh nhẹ giọng dỗ, ngồi dậy, đưa tay kéo Triệu Thừa Dư đứng dậy.
“Được” Triệu Thừa Dư gật đầu, đứng dậy,đôi mắt trong suốt mà ướt át hơn so với bình thường nhìn Cố Hàm Ninh, để cô chậm rãi kéo anh đi lên lầu.
Cố Hàm Ninh thấy Triệu Thừa Dư ngoanngoãn để cô kéo anh lên lầu, thì bật cười trong lòng, thế này giống nhưđang dắt chú cún ngoan ngoãn thế.
Thuận lợi đến phòng ngủ tầng ba, Cố HàmNinh dẫn Triệu Thừa Dư đến bên giường, xốc một góc chăn: “Ngồi xuống”Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn ngôi xuống, đưa tay kéo Cố Hàm Ninh. Cố HàmNinh bị bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức ngã trên người Triệu ThừaDư, cô đưa tay chống, thế này mới ngồi vững.
“Đừng lộn xộn” Cố Hàm Ninh trừng TriêuThừa Dư, muốn đứng lên, lại bị anh nắm tay mãi không chịu buông: “Trướctiên, anh buông tay, em giúp anh cởi giày.”
“Ừ.” Triệu Thừa Dư đáp lại, qua vài giây mới buông tay.
Cố Hàm Ninh khom lưng giúp Triệu Thừa Dư cởi giày: “Nhấc tay.” Thuận lợi cởi áo khoác ra, cô nhìn nhìn quần củaTriệu Thừa Dư mà bối rối rồi: “Tự anh cởi quần đi.”
“Không được, em giúp anh!” Triệu Thừa Dư bĩu môi, nhẹ giọng tự tuyệt.
Cố Hàm Ninh nghẹn họng, trừng Triệu Thừa Dư, nhất thời không biết xử lý làm sao. Quên đi, không cởi vậy.
“Nằm xuống” Cố Hàm Ninh đẩy, Triệu ThừaDư chậm rãi nằm xuống, mở to mắt, nhìn Cố Hàm Ninh: “Em đi lấy khăn mặt, anh nằm yên!” Cố Hàm Ninh lo lắng căn dặn, lúc này, mới đi vào phòngtắm lấy khăn ấm, giúp Triệu Thừa lau tay và mặt, rồi kéo chăn cho anh:“Anh nghỉ ngơi một lát đi!” Nói xong, cô đang định rời đi, bàn tay bịkéo lại. Không đợi cô phản ứng, cả người đã ngã trên giường.
Triệu Thừa Dư xốc chăn lên, tay chân ômcô: “Cùng nhau ngủ.” Nói xong, ôm chặt Cố Hàm Ninh vào lòng, cúi đầungửi mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cô, rồi mới cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắtlại.
“Không được, em còn phải xuống dọn dẹp, anh ngủ đi.” Cố Hàm Ninh bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể dịch dịch, muốn thoát ra.
“Chỉ một mình anh thì ngủ không được.” Triệu Thừa Dư mở mắt, con ngươi đen ướt át càng rõ rệt trước mắt Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh có chút dở khóc dở cười, đẩy lồng ngực của Triệu Thừa Dư: “Anh buông em ra đã.”
“Không buông.” Triệu Thừa Dư nhẹ giọnglẩm bẩm một câu, cúi đầu che phủ đôi môi của Cố Hàm Ninh, anh khẽ rênmột tiếng, rất nhanh môi lưỡi dây dưa với Cố Hàm Ninh.
Thân thể Cố Hàm Ninh sững lại, hai tay để trước ngực Triệu Thừa, nhất thời do dự.
Người trong ngực từ từ trở nên mềm mại,giống như đang khuyến khích Triệu Thừa Dư không tiếng động, anh cảm thấy đầu choáng váng, mắt nóng rực, một bàn tay theo vạt áo của Cố Hàm Ninhthăm dò đi vào.
Hơi lạnh xâm nhập khiến Cố Hàm Ninh nhẹnhàng run lên, khi Triệu Thừa Dư tách ra thì nhẹ nhàng thở dốc: “Thừa Dư …” Triệu Thừa Dư nằm sấp người, một tay vén vạt áo của Cố Hàm Ninh caolên trên ngực, đầu xuống thấp, chuyển rời trận địa, tấn công nơi mềm mại trắng nõn khác.
Cảm giác hơi đau khiến thân thể Cố HàmNinh trở nên tê dại, cô không khỏi đưa tay mò tới mái tóc đen trướcngực, tóc đen quen thuộc, quấn nhẹ, những sợi tóc đen giữa những kẽ taytrắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Trong đầu dần bùng lên ngọn lửa, chậm rãi quấy đục lý trí, Cố Hàm Ninh cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế tiếng rên nơi cổ họng.
Ba mẹ đều ở dưới lầu…
Chỉ là người trên ngực dần dần dừng lại, hơi thở khẽ khàng vang lên, Cố Hàm Ninh cúi đầu mới phát hiện, TriệuThừa Dư dính trên bộ ngực mềm mại của cô, đã nhắm hai mắt, rõ ràng là đã ngủ.
Cố Hàm Ninh hết chỗ nói, trừng TriệuThừa Dư đã ngủ, đưa tay túm bàn tay vẫn đặt trên người mình xuống, oánhận vứt ra, một tay đẩy cái đầu anh đang gối lên mình, xoay người xuốnggiường, sửa lại quần áo, nhìn lại nhìn, lúc này lòng đầy tức giận đắplại chăn, bước thật mạnh xuống lầu.
Lầu hai còn có tiếng động, Cố Hàm Ninhđi đến đầu cầu thang tầng một, ló đầu nhìn, lặng yên không một tiếngđộng, tất nhiên mẹ cô còn ở trong phòng tầng hai, lúc này mới sờ hai máhơi nóng lên, nhẹ chân nhẹ tay xuống lầu.
Cố Hàm Ninh dọn dẹp được một nửa, thì Diêu Tuệ Nhã xuống, trên người đã thay một bộ khác.
“Ba con thật là, không uống được cònmuốn chuốc rượu người ta, vừa rồi còn ói ra người mẹ!” Diêu Tuệ Nhã caumày, trút nỗi bực tức với con gái.
“Con thật không biết, tửu lượng của bathế mà kém Triệu Thừa Dư đấy. Bình thường ba thường uống một ly trongbữa cơm, con còn nghĩ tửu lượng của ba tốt chứ.” Cố Hàm Ninh nhớ đếndáng vẻ say rượu của ba mình với ánh mắt trong trẻo của Triệu Thừa Dư,không khỏi nở nụ cười.
“Tửu lượng của ba con thật ra rất kém,cũng may ba con cũng hiểu được, nên ở bên ngoài chưa bao giờ uống nhiều. Quên đi, khó có một bữa vui vẻ, tha cho ba con.” Diêu Tuệ Nhã phất phất tay, nghĩ đến dáng vẻ say rượu hiếm thấy của chồng mình, trong lòng cóchút buồn cười.
Thế này, có tính là lấy đá đạp chân mình không?
“Thừa Dư thế nào?”
“Cũng uống say, nhưng không ầm ĩ như ba. Hiện tại, cũng ngủ rồi.” Cố Hàm Ninh cười nói.
“Vậy để cho nó ngủ, ăn cơm tối rồi hãy về, vừa lúc tỉnh rượu.”
“Dạ. Vậy cũng được!”
“Mẹ rất ưng Thừa Dư, con cũng phải chúý, đừng thấy nó dễ tính thì bắt nạt nó, bình thường đừng đùa giỡn giậndỗi, chàng trai tốt như vậy mà bị con dọa chạy, thì phải làm sao bâygiờ, tìm đâu ra con rể tốt như thế nữa.” Diêu Tuệ Nhã không quay đầulại, nhanh nhẹn rửa sạch bát đũa.
“Mẹ, con đâu đùa bỡn giận dỗi gì. Conđối tốt với anh ấy mà.” Cô Hàm Ninh bĩu môi kháng nghị. “Hơn nữa, phảilà anh ấy sợ con chạy mới đúng!”
“Nhìn thấy hai con đều tốt, mẹ đã thỏamãn rồi.” Diêu Tuệ Nhã cười, nhẹ giọng thở dài: “Thoáng cái, con đã lớnnhư vậy, còn sắp lập gia đình, chúng ta đều đã già rồi…”
“Mẹ, sao mẹ già được, hai chúng ta cùngra ngoài, mọi người đều tưởng chúng ta là chị em đấy.” Cố Hàm Ninh đáylòng hơi chua xót, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, nhìn thấy ba mẹ lầncuối cùng là ở trước mộ của mình, đầu đã bạc, trên mặt nhiều nếp nhăntrở nên già nua.
“Ngốc, con người luôn già đi, mẹ sắpthành bà ngoại rồi, thế nào lại không già? Chỉ cần con đừng chê mà bỏ mẹ thôi.” Diêu Tuệ Nhã quay đầu lại, lau khô tay, nhéo mũi con gái, niềmvui mừng tràn đầy trong mắt.