” Ca huynh biết tẩu tẩu xuất hiện ở đây làm gì sao “.
” Đệ cứ ngồi nhìn đi “.
Đông Phương Hiên nghe vậy thì không hỏi nữa nhìn qua chỗ Tư Đồ Thiên Tuyết.
Có điều một đám nam nhân tuấn tài đứng ngồi cùng một chỗ cũng không che lấp được hào quang của một người, hắn lười biếng tựa vào ghế dựa, trong tay bưng một chén trà bạch ngọc, sương khói lượn lờ, khiến khuân mặt hắn trở nên huyền ảo, khóe môi là nụ cười ôn nhuận, ẩn trong làn khói, như một đóa thanh liên không nhiễm một hạt bụi, thanh khiết làm cho người ta không dám tới gần, sợ làm mất vẻ hoàn mỹ.
Không ít nữ nhân đều nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, trong lòng thẹn thùng, tâm của Cố Như Nguyệt lại nhộn nhạo như con nai chạy loạn, theo bản năng tiến về phía Minh vương, muốn cùng trò chuyện với hắn, bất quá Minh vương chỉ liếc mắt một cái, rồi sau không nhìn nữa, sắc mặt hắn bình thường, lãnh đạm ngồi ở đó không khỏi làm cho lòng của Cố Như Nguyệt dân lên một cổ mất mát.
Cách đó không xa Tư Đồ Thiên Tuyết bắt được ánh mắt Cố Như Nguyệt nhìn Đông Phương Huyền Phong trong lòng thầm chửi hắn. Cố Như Nguyệt vẫn không hết hy vọng với Phong nàng có nên chuyển bị một chút lễ vật tặng nàng ta không.
Đông Phương Dung vỗ vỗ tay, muốn thu hút sự chú ý của mọi người, ôn nhu lên tiếng.
” Ta cùng Tư Đồ nhị tiểu thư đua ngựa, trước đây chúng ta có chút chuyện không vui, cho nên đây là trận thi đấu hữu nghị, nếu ai thua phải xin lỗi người kia. “.
” Có ai tình nguyện làm trọng tài cho chúng ta không? “.
Nam Cung Văn lập tức trả lời: ” Để ta đi “.
Đông Phương Dung cũng không thích Nam Cung Văn, nhưng hắn đã lên tiếng nàng ta cũng không tiện từ chối, cuối cùng gật đầu: “Được “.
Nam Cung Văn đứng dậy nhìn mọi người: “Mọi người có hứng thú đặt cược không, chúng ta cược là Tam công chúa thắng hay là Tư Đồ nhị tiểu thư thắng “.
Mọi người đều hào hứng, nhị công tủ phủ Nguyễn thượng thư dẫn đầu, “Hay, cược, ta cá Tam công chúa thắng, tiền cược là một ngàn lượng.”
” Ta cá Tư Đồ nhị tiểu thư thắng ba ngàn lượng ” Đông Phương Hiên đứng dậy lên tiếng đặt cược.
” Ta cá Tam tỷ thắng cược hai ngàn lượng ” Đông Phương Nhạc cũng lên tiếng.
” Chúng ta nữa….. “.
Trường đua ngựa lập tức sôi động náo nhiệt, rất nhiều người đều tham gia cá cược
” Nhị hoàng huynh, tứ hoàng huynh không đặt cược sao?” Đông Phương Nhạc lên tiếng hỏi.
” Vậy bổn vương cược tam muội thắng năm ngàn lượng bạc ” Đông Phương Thành nghe Đông Phương Nhạc nói cũng đặt cược theo.
Mà lúc này tiếng đặt cược giảm dần thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
” Bổn vương cược Tư Đồ Thiên Tuyết thắng một vạn lượng “.
Mà ngay sau tiếng nói vang lên cả đấu trường lên im lặng không ai nghĩ đến Minh vương sẽ đặt cược hơn nữa còn đặt cược nhiều như vậy.
Nam Cung Văn thấy vậy liền lên tiếng ” Đặt cược kết thúc “.
Tư Đồ Thiên Tuyết đi thay đồ cưỡi ngựa còn Đông Phương Dung thì đi lại chỗ con ngựa của mình.
Một lúc sau hai người đứng ở trong đấu trường. Tư Đồ Thiên Tuyết trên người mặc lên bộ đồ cưỡi ngựa màu lam khí chất thong dong, tiêu sái một đầu tóc được bới lên gọn gàng bởi một cây châm đơn giản để tiện khi cưỡi ngựa khiến cho bao nhiêu người ngắm nhìn.
Còn Đông Phương Dung trên người đã thay một bộ đồ cưỡi ngựa khác. Lúc nãy Đông Phương Dung đứng bên cạnh ngựa thấy có rất nhiều nam nhân nhìn mình nhưng nàng ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đi thay bộ khác cho nên giờ phút này Đông Phương Dung đang mặc bộ đồ màu trắng khác với màu xanh lá lúc nãy. Đông Phương Dung cảm giác được có nhiều tầm mắt dõi theo nàng hơn lúc nãy trong lòng đắc ý, tự hào với quyết định lúc nãy của mình.