Phó Viễn Xuyên: [Còn sống thì không cần để ý]. Phó Thành Vũ đã rơi đài, tác dụng của Phó Dương Hoành cũng chẳng đáng là bao, còn sống thì cũng chỉ là một cách chuộc tội. Giờ Quân Thanh Dư giúp tăng thêm khổ sở, hẳn lão sẽ tự kiểm điểm càng thêm thấu đáo.
Thi Khải Tân: [Rõ!].
Phó Viễn Xuyên đặt vòng tay thông minh xuống, đang định nằm cùng cá nhỏ thêm một lúc, nào ngờ cúi đầu xuống lại thấy cá nhỏ đã tỉnh, đang tròn mắt nhìn anh.
“Có phải năm sau sẽ càng bận hơn không?”, Quân Thanh Dư nhớ lại lượng công việc hồi trước của Phó Viễn Xuyên, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít. Hồi đầu khi cậu vẫn là người cá nhỏ, còn ở bên cạnh lúc anh làm việc cả đêm kìa.
“Chắc cũng sẽ bận thêm chút”. Thực ra Phó Viễn Xuyên đang cố tình điều tiết thời gian làm việc, cố gắng gom tất cả công việc lại xử lí cùng một lúc. Ngoại trừ một vài tài liệu khẩn thì nếu làm vậy anh có thể giành ra được thời gian ở bên cá nhỏ, không cần cứ để cậu ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm những tài liệu khô khan nhạt nhẽo này.
Quân Thanh Dư cười nhào vào lòng anh, “Nhân lúc này chưa bận thì có thể nghỉ ngơi nhiều chút, đi thăm thú xung quanh này”.
Phó Viễn Xuyên cúi xuống hôn lên trán Quân Thanh Dư, đáp: “Được, em muốn đi đâu?”.
Quân Thanh Dư hơi suy tư. Nếu đi du lịch thì chỉ mấy ngày hiển nhiên là không đủ, bọn họ cũng chỉ có thể đi đâu đó tại hành tinh chủ thôi. Tuy nhiên hành tinh chủ là hành tinh phát triển bậc nhất nhưng lại không nhiều chỗ chơi, so với vài hành tinh tập trung vào du lịch thì hành tinh chủ có thể nói là chẳng có điểm sáng nào. Ngoài kha khá công viên trò chơi với vườn bách thảo nhân tạo ra thì chẳng còn gì nữa.
Nhưng Quân Thanh Dư không ngại những thứ đó. Được đi chơi với người mình thích, có là nơi khô khan nhạt nhẽo đi nữa thì cũng trở nên thú vị.
Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: “Nhưng Tết thì mọi người ra ngoài nhiều lắm chứ nhỉ?”. Nhịp sống của con người nơi đây rất vội vã, công việc bận rộn chỉ biết đến nhà và chỗ làm cực kì phổ biến, lại thêm ngày nghỉ lễ bị cắt giảm nên nghỉ Tết có thể coi là kì nghỉ dài duy nhất. Lượng người đi chơi chắc chắn sẽ rất nhiều.
Phó Viễn Xuyên không biết những người khác đón Tết ra sao, cũng chẳng ra ngoài vào dịp này bao giờ, phần lớn thời gian anh đều ở trong quân đoàn.
Dù không biết nhưng Phó Viễn Xuyên có thể tìm hiểu. Nhìn thông tin hiển thị trên vòng tay thông minh, anh nói: “Thực ra cũng không đến nỗi, dân bản địa của hành tinh chủ không nhiều, Tết Nguyên Đán thường sẽ về nhà đón Tết”.
“Vậy mình đi thủy cung đi?”. Quân Thanh Dư ngày thường chẳng mấy khi ra ngoài, giờ đề xuất đi chơi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Công viên trò chơi với vườn bách thảo hồi trước đã đi rồi, chỉ còn lại thủy cung là chưa đi bao giờ.
“Được, nhưng mà…”, Phó Viễn Xuyên nói nửa vời rồi cúi đầu nhìn cá nhỏ trong lòng.
Quân Thanh Dư vô tội chớp mắt, “Sao vậy?”.
Phó Viễn Xuyên đặt một tay lên má cậu, từ từ lại gần, “Trong nhà có cá rồi mà còn phải ra ngoài ngắm nữa sao?”.
Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra, tiếp đó đôi mắt cậu cong cong, ngẩng lên hôn nhẹ lên khóe miệng anh, “Thế không đi nữa, anh ngắm em thôi là đủ rồi”.
Phó Viễn Xuyên vốn định trêu chọc cá nhỏ một chút, nào ngờ lại nhận được một câu như vậy. Nhìn Quân Thanh Dư không có một chút cảm giác nguy hiểm nào, Phó Viễn Xuyên bất lực mà xoa má cậu.
“Đứng lên thu dọn chút rồi đi thủy cung nào”.
“Ơ…?”, Quân Thanh Dư kéo dài giọng, nhìn anh đầy vô tội, “Sao anh có thể đi ngắm con cá khác ngoài em chứ?”. Lúc đầu rõ ràng chính cá nhỏ đề xuất đi thuỷ cung, giờ thấy anh như vậy thì lại ném thẳng suy nghĩ này ra sau đầu.
Phó Viễn Xuyên cũng không so đo chút tiểu tiết không có tác dụng gì này, anh phân tích một cách nghiêm túc: “Cá ngoài kia là để ngắm, không giống em”.
Quân Thanh Dư cười nói: “Không giống chỗ nào?”.
“Không ăn được”.
“…?”. Vẻ mặt Quân Thanh Dư cứng lại, cảm giác những lời này sai sai, nghe vào mà đau cả eo.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Thế còn đi nữa không?”.
“Đi chứ!”. Ở nhà nghỉ ngơi cũng chỉ có thế, hơn nữa mấy ngày này cậu không hề rời khỏi phòng ngủ, ra ngoài đi loanh quanh cũng tốt.
Thủy cung cách trung tâm chăm sóc người cá rất gần, có thể coi như là hàng xóm cách vách. Có lẽ là để xoa dịu những người đến trung tâm chăm sóc người cá nhưng không mang được người cá nào về nên mới tạo nên một nơi khác cho bọn họ tiếp xúc với cá.
Cái kiểu ké cẩm độ nổi tiếng của trung tâm chăm sóc người cá một cách trắng trợn như này, người phụ trách của trung tâm hẳn sẽ rất điên tiết. Nhưng cũng làm được gì chứ, đất mình mua, thủy cung mình xây, tất nhiên không cần phải đánh tiếng với trung tâm chăm sóc người cá. Hơn nữa, nếu trung tâm chăm sóc người cá có để ý thì chắc chắn sẽ tính toán so đo, lan truyền những tin làm tổn hại hình tượng của bọn họ.
Làn sóng dư luận trên mạng hồi trước càng khiến cho danh tiếng của trung tâm chăm sóc người cá tụt không phanh. Dù khách hàng mục tiêu của trung tâm là quý tộc trở lên, nhưng trong mắt người dân bình thường thì trung tâm hiển nhiên đã không còn là nơi bán người cá cao sang trước đây nữa.
Quân Thanh Dư liếc qua trung tâm chăm sóc người cá. Lượng người ở đó cũng ít đi nhiều, tin tức trên mạng thật sự có ảnh hưởng đến bọn họ.
Phó Viễn Xuyên mua xong vé thì nói: “Đi thôi”.
“Ưm”. Quân Thanh Dư thôi để ý phía trung tâm chăm sóc người cá, cậu kéo tay Phó Viễn Xuyên đi vào trong.
Mọi khi thủy cung rất nhộn nhịp, mua vé cũng phải đặt trước, giờ mua vé trực tiếp tại quầy là có thể vào luôn. Lễ Tết thần kì như thế đấy, có những nơi phải chen lấn xô đẩy, có những nơi lại cực kì yên tĩnh.
Quét vé đã mua xong thì đi vào. Có lẽ vì thủy cung khá lớn, lại thêm khách đến không nhiều lắm nên mọi người đều cố tình chọn nơi thoáng đãng ít người. Vừa vào trong, ngay trước mắt là một khoảng trống không.
Trong thủy cung có lắp đặt hệ thống âm thanh tự nhiên du dương, nhẹ nhàng, phối hợp với nhịp điệu dòng chảy khiến lòng người yên bình hơn. Ở cổng có hai bể nước hình trụ, không biết làm bằng chất liệu gì mà trong suốt, có thể nhìn thấy cá bơi lội bên trong.
Quân Thanh Dư chẳng biết gì về các loại cá, giờ đến xem thì cậu chỉ có thể phân biệt đại khái sự khác nhau giữa người cá với cá bình thường. Nhưng để mà phân tích sâu hơn cá bình thường đó là giống cá gì thì cậu chịu.
Bể nước nối thẳng lên trần nhà, có thể ngắm cá từ trên xuống dưới càng thêm trực quan. Màu sắc gì cũng có, hoa văn trên thân không hề giống nhau, vì hình thể nhỏ nên dù trong bể có rất nhiều cá thì cũng không thấy chật chội.
“Ở đây có nhiều loại cá…”, đang nói thì Quân Thanh Dư khựng lại. Bốn mắt nhìn nhau, cậu vô thức chớp mắt. Phó Viễn Xuyên không hề ngắm bể cá.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, hình như có chút ngạc nhiên, “Anh đang nhìn gì thế?”.
Trong mắt Phó Viễn Xuyên chỉ có bóng dáng Quân Thanh Dư, anh vén tóc trên má cậu ra sau tai, cười đáp: “Ngắm cá của anh”.
