Ninh Kính Hiền căn bản không cùng hắn tranh luận, trực tiếp ôm quyền chắp tay nói với Văn Chân, “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu muốn ở Tây Bắc xây nên một phòng tuyến, ít nhất yêu cầu năm vạn binh lực trở lên, nhưng mà mười lăm vạn thạch nào đủ dùng, chẳng lẽ muốn binh sĩ đói bụng đánh giặc?”
Văn Chân vẫn chưa lập tức tỏ thái độ, chính là đợi Ngô Dung nói khó xử của mình. Ngô Dung nếp nhăn mặt đều nhăn thành một đống, chỉ kém không chỉ trời đập đất mà nói mình hết sức, nhưng mà Ninh Kính Hiền lại cắn chết không buông miệng.
Tuy rằng nhóm đại lão hội nghị này có thể nói là đứng đầu Đại Hạ, nhưng trường hợp này lại cùng người bán hàng rong phố nhỏ cò kè mặc cả không sai biệt lắm, Ninh Vân Tấn trước kia cũng nhìn thấy qua toàn bộ trực tiếp vai võ phụ, không chút nào có tự giác văn nhân thư sinh động khẩu không động thủ.
Bất quá Ninh Vân Tấn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Kính Hiền trong ngày thường bộ dáng chững chạc trang nhiêm cùng người tính toán chi li, bởi vậy tầm mắt phần lớn thời gian đều tò mò mà dừng ở trên người hắn. Kỳ thật hắn biết chân tâm cảm thấy phụ thân yêu cầu một chút cũng không quá phận, thậm chí vẫn còn phải thiếu.
Một nam nhân thành niên mỗi ngày đều phải trải qua huấn luyện cao độ, ít nhất ăn hai kg lương thực. Hiện tại một thạch ước chừng 59,2 kg, nếu phải cam đoan năm vạn người tại trong vòng ba tháng đều ăm cơm no, thì phải trên mười lăm vạn thạch.
Nhưng mà hiện giờ quân đội biên cảnh nào chỉ có năm vạn?! Chớ nói chi là lương thực này ở trên đường vận chuyện còn phải bị tầng tầng bóc lột, chân chính rơi vào trên đầu binh sĩ đã thiếu lại càng thiếu.
Ninh Vân Tấn chính là bị thời điểm tăng cường quân lần này đi Tây Bắc, nhớ rõ khi đó binh Bát Kỳ còn đỡ, ít nhất mỗi bữa có thể có bữa cơm khô, bọn họ binh lục doanh này bữa cơm đều là cháo, sau huấn luyện, buổi tối đã đói đến ngủ không được, đành phải rời giường mãnh liệt rót nước đem bụng chống no một chút, thời điểm đi đường cũng cảm thấy lắc lư trong dạ dày, tư vị kia thật sự là đừng nhắc nữa.
Hắn thấy Ninh Vân Tấn đang xuất thần, Văn Chân tâm tình lại nổi lên phiền muộn, nhịn không được ở trong lòng nói thầm, tiểu tử này cũng lớn như vậy, làm sao còn một bộ bộ dáng không rời được phụ thân.
Khẽ hạ yết hầu, Văn Chân đầu tiên là đánh gãy biện luận của hai người, quày đầu nhìn phía Trần Lập Ngôn, “Lương thực quan thương mấy năm gần qua tình huống sử dụng như thế nào?”
Trần Lập Ngôn đứng lên không chút hoang mang mà nói, “Hồi bẩm Hoàng thượng, nội dung phần này vi thần cho thuộc hạ Ninh Vân Tấn phụ trách, xin cho hắn đáp tấu.”
Văn Chân khi vào nam thư phòng Lý Đức Minh cũng đã lặng lẽ bẩm báo qua chuyện này, hơi hơi nhếch khóe miệng, “Chuẩn.”
Chi phí tình huống này là vô cùng phức tạp, đề cập đến lương thực hàng năm thu vào, số lượng lương thực tiêu hao và đường lối, còn phải từng cái nói rõ số lượng hao tổn, phải biết đầu năm nay chính là không có thần khí Excel tiền hành phân tích số liệu. Khi ghi sổ nhiều nhất chính là phân loại đăng kí mà thôi, muốn ăn khớp người tính không tốt thậm chí sẽ bị quay ngất đi.
Nếu mà không có khả năng xem qua là nhớ, Ninh Vân Tấn chỉ có thể luống cuống. Bất quá hiện giờ nan đề nhỏ như thế cũng khó không được hắn, chắp tay sau mông há mồng đã thao thao bất tuyệt mà nói. Tác dụng khác của học sĩ hầu đọc này – bách khoa toàn thư hình người thêm chức năng tìm kiếm.
Hội nghị này chớp mắt gần đến buổi trưa, Văn Chân tựa hồ khôn thể nhìn hắn an nhàn, tại thời điểm thảo luận đến kịch liệt thường thường sẽ hỏi hắn một ít vấn đề. Ninh Vân Tấn vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng hắn sẽ hỏi mình nội dung không xem qua, không nghĩ tới câu hỏi Văn Chân lại vô cùng có chừng mực, cũng không có tận lực cho hắn ý tứ làm khó.
Hắn thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, khiến những lão đại đó đều cảm thấy hết sức hài lòng, thậm chí gặp phải nội dung bọn họ cần trực tiếp lướt qua Trần Lập Ngôn hỏi ý kiến Ninh Vân Tấn. Trần Lập Ngôn tức giận đến mặt già đỏ lên, trăm triệu không nghĩ đến Ninh Vân Tấn cư nhiên có thể đem một chuyện làm khó dễ biến nguy thành an, cư nhiên biến thành cơ hội biểu hiện, vừa nghĩ tới nếu để cho vị kia biết mình chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Dương Nhượng Công không thể thấy Ninh Vân Tấn làm náo động, chọn một cơ hội hỏi, “Có biết tiền quan thương hàng năm tiền lời bao nhiêu? Quan viên bởi vì tham ô lương thực bị xử phạt bao nhiêu?”
Ninh Vân Tấn chuyện này thật sự tịt, việc này hắn vẫn thật không biết, trên mấy quyển tư liệu kia cũng không có nội dung đó. Bất quá nếu nói thẳng không biết, còn không biết vị Dương các lão này tiếp theo phải làm sao chán ghét đối phó mình.
Khi hắn đang nghĩ tới phương pháp ứng đối, Văn Chân đột nhiên nói, “Vấn đề này của Dương các lão ngược lại làm khó Trạng Nguyên tân khoa của chúng ta, Trần Lập Ngôn, lần sau nên nhớ rõ trước đem nội dung phần này chuẩn bị đầy đủ hết.” Dừng lại một chút, hắn lại nói, “Không còn sớm, hôm nay cứ nghị đến đây đi, sau khi trở về các khanh nghĩ điều lệ cụ thể dâng chiết tử. Trẫm thì không giữ bữa đâu!”
Văn Chân rõ ràng bất công như vây, đại danh Ninh nhị đã nghĩ, tên tự là Hoàng thượng tự mình lấy, đám cáo già này nào lại không rõ chỗ thánh tâm, bọn họ nhìn phía Ninh Vân Tấn ánh mắt nhất thời hiền lành đến giống như lão phật gia, người trẻ tuổi này ngày sau tiền đồ vô lượng à!
Bình thường Hoàng đế không giữ bữa, các đại thần tất nhiên đều là về chỗ làm việc ăn hộp cơm trong nhà đưa, bất quá như Ninh Vân Tấn thì tương đối cực khổ, trong cung không có khả năng để cho bọn họ mang thức ăn tiến vào, chỉ có thể cùng thị vệ trực ban giống nhau một nồi lớn thức ăn khó ăn.
Ninh Kính Hiền khi trẻ tuổi cũng ở trong cung từng làm chức, tất nhiên biết thức ăn trong cung sau khi đưa đến nhân thủ ngay cả bốc hơi cũng không còn bao nhiêu, tuy rằng biết Tiểu nhị nhà mình có thể chịu được cực khổ, nhưng tràng dạ dày sẽ chịu không nổi, sau khi tản ra tận lực ở bên ngoài đứng đầu chờ Ninh Vân Tấn đi ra, nghĩ muốn công đạo hơn vài câu.
Ninh Vân Tấn vừa thấy hắn đã giơ lên tươi cười, thân thiết mà đi lên trước hô, “Phụ thân, ngài đang chờ con sao?”
Ninh Kính Hiền nhẹ nhàng vuốt cằm, ôn hòa mà giải thích, “Trước bận quá quên nói cho con biết một ít quy củ trong cung, lại cũng không nghĩ tới con lần đầu làm quan lại tiến cung trực ca.” Hắn dặn dò, “Thức ăn trong nhà không có biện pháp đưa vào cung, trong cung đưa cơm con cứ dùng ít một chút, sau khi về nha môn lại ăn thức ăn trong phủ đưa.”
Ninh Vân Tấn lão bánh quẩy như thế cũng không phải lần đầu tiên tiến cung làm quan hầu, hắn biết hầu đọc trực ban như bọn họ, nhiều nhất sau trưa có thể cùng trực ca muộn trao đổi xuất cung, đã sớm mang theo hai cái bánh bao lấp vào bụng, xuất cung muốn ăn cái gì cũng được. Bất quá cảm giác có người quan tâm là hoàn toan không đồng dạng, bởi vậy hắn cười đến phá lệ hoa xuân xán lạn.
Văn Chân đang chuẩn bị về tẩm cung dùng bữa nhất thời trong lòng không cân bằng, tiểu tử này quá không lương tâm, mình vì hắn giải vây một câu cảm ơn cũng không có…Hắn quay đầu nói với Lý Đức Minh, “Đi đem Tiểu nhị Ninh gia gọi tới mài mực cho trẫm, trẫm vừa nhớ tới, nếu đã lấy tên tự cho hắn không bằng đồng thời đem bảo mực ban thưởng xuống, chuyện tốt thành đôi.”
Lý Đức Minh sau khi đáp ứng xoay người hướng phía bên hai phụ tử thân thiết nồng nàn đi đến, trong lòng nói thầm, Hoàng thượng nè, trong cung nhiều người sắp xếp đội cướp đoạt như vậy để muốn hầu hạ ngài, hà tất đi quấy rầy phụ tử người khác, đã quấy rầy người khác thân thiết là phải gặp trời phạt!