Trong phòng phẫu thuật
– Tôi đã tìm được người cấy ghép tuỷ sống phù hợp với cậu,có lẽ ca phẫu thuật này sẽ thành công!- Thành đi lại gần giường bệnh dặn dò Lâm Thần,bệnh nhân lần này lại là bạn anh nên nỗi lo lắng không giấu nổi trên gương mặt cậu ta.Thần nhìn hắn khẽ gật đầu thầm cảm ơn,chuyện gì đến thì cuối cùng cũng phải đến,chỉ là sớm hay muộn.
Cả nó và Thần đều không biết rằng một người khác đã vào cơn nguy kịch,đứng bên ngoài chỉ có duy nhất nó,từ sáng đến giờ gọi điện cho Chấn Nam,nhưng không hề nhận được cuộc gọi lại nào,không hiểu từ hôm qua đến giờ tâm trạng nó cứ bất ổn thế nào,nó lo cho Thần nhưng lại nghĩ đến Nam vô cùng…
4 tiếng đồng hồ trôi qua trong yên lặng,bên ngoài phòng chờ,thời gian trôi qua như muốn gặm nhấm từng hy vọng cuối cùng…
“Xin hãy để anh ấy vượt qua sự đau đớn này” nhỏ chắp hai tay lại thầm cầu nguyện.
Khi tiếng cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra,Lạc Thành bước ra ngoài,nó liền chạy tới sốt sắng hỏi.
– Lạc Thành!! Anh ấy sao rồi?
– Ca phẫu thuật đã thành công!- Thành tháo khẩu trang,nhìn mặt cậu ta lấm tấm mồ hôi,cũng biết cậu ta đã dốc hết sức thế nào.
– Cảm ơn anh!!! Lạc Thành!- nhỏ nói lời cảm ơn,trong lòng rạo rực niềm vui sướng,ánh mắt rưng rưng như muốn khóc,vậy là mọi chuyện đã qua,lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm… Nhưng nó đâu biết rằng khi Thần vượt qua sự đau đớn thì một người khác lại mãi mãi ra đi… mãi mãi thuộc về một thế giới khác… cùng lúc đó hai chiếc giường bệnh vừa kéo qua nhau,một bên khăn trùm che khuất mặt,một bên đang được thở oxi,nhỏ vừa lướt qua chiếc giường kéo lúc này cả người bỗng lạnh toát,toàn thân như vừa bị một vật thể vô hình nào đó cản lại khiến nó dừng bước,quay người lại,ánh mắt cứ thế dõi theo phía chiếc giường bệnh được trùm kín khăn vừa được đưa qua,cảm thấy như thể vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng…
“Em nhất định phải hạnh phúc”-câu nói của Chấn Nam cứ thế vang vẳng bên tai,lặp đi lặp lại trong tâm trí vốn vô cùng sáo rỗng bây giờ.
– chắc mình nghĩ quá nhiều rồi! Không thể có chuyện gì được!!- Hy lắc đầu rồi quay người bước đi về phía trước,dù chân nó lúc này nặng trĩu cùng những suy nghĩ mơ hồ. Chỉ lúc đó thôi,sau khi đưa Thần trở lại phòng bệnh,nó liền lập tức trở về nhà tìm Chấn Nam.
Nhưng nỗi nghi ngờ lúc này mới thực sự làm nó sợ hãi,Nhất Thiên được bà quản gia trông nom,mẹ cùng cha đột nhiên chẳng có ai ở nhà,hỏi ông quản gia thì không ai biết.
– Rốt cuộc là thế nào,đáng lẽ giờ này họ phải ở nhà mới phải chứ!! Không được,không được!! Mình phải quay lại bệnh viện!!- nó liền lập tức quay lại bệnh viện,chạy đến chỗ Lạc Thành,nó bất chấp cứ thế xông vào trong.
– Lạc Thành,anh có chuyện gì giấu tôi phải không? Chấn Nam,anh ấy đang ở đâu? Suốt thời gian qua anh ấy ở bệnh viện,là bệnh tình anh ấy có gì đó không ổn phải không,anh nói đi! Anh nói đi!!!!- nỗi sợ hãi trở lên mất kiểm soát,nhỏ gần như đã lớn tiếng với Thành
– tôi xin lỗi!! Thiên Hy,là cậu ấy muốn giữ bí mật chuyện này,đó là điều duy nhất cậu ấy muốn làm…
Trên hành lang lạnh lẽo,bước chân nó vội vã,nước mắt đã rơi từ lúc nào,đầu nó trống rỗng,nó cuồng chân chạy trong tâm trí hoảng loạn về căn phòng cuối hành lang,nơi thi thể người con trai đó đã vĩnh viễn ra đi. Cánh cửa bị đẩy mạnh,tất cả quay lại,ai lấy đều không cả ngạc nhiên chỉ còn lại nỗi thương cảm nhìn nó đầy đau lòng,ông Quách đang ôm bà Quách,bà đã khóc đến nỗi ngất đi,trong tiếng khóc đó là nỗi bi thương vô tận.Uyên cùng Việt đều có mặt,vậy là tất cả đều biết trừ nó,nhỏ chạy đến rồi khuỵ rụp xuống sàn nhà lạnh lẽo,nó cứ thế ôm lấy thi thể Nam đã trở lên lạnh buốt.
– Tại sao!! Tại sao anh lại bỏ em đi,tại sao lại giấu em!!! Không phải…không phải anh chỉ đang ngủ thôi phải không!! Anh tỉnh dậy đi,anh tỉnh lại đi,đừng đùa em nữa!! Xin anh!! Mọi người hãy nói đi,anh ấy vẫn còn sống phải không…-nó lắc đầu quầy quậy,nó đã gào khóc thành tiếng,nấc nghẹn nơi cổ họng,Uyên đi lại vòng tay giữ lấy nó cả hai cùng khóc,tất cả đều hiểu cảm giác của nó lúc này…
Người con trai đó sẽ mãi mãi nằm đó,không tỉnh dậy nữa,nó ước đây sẽ chỉ là một cơn ác mộng,sau khi tỉnh dậy,Nam sẽ trở về bên nó,phải chăng lúc nào cũng vậy,chỉ đến khi mất đi thứ gì đó người ta mới biết trân trọng,biết tiếc nuối. Thì ra những gì anh nói lúc đó là những lời nói cuối cùng của anh,vậy mà nó chẳng chút cảm xúc,cứ ngỡ anh sẽ luôn ở bên,chẳng có lúc nào rời xa…
Thứ nước mắt mặn đắng đó cứ thế lăn dài cùng bao đau đớn trong nó lúc này,chứng kiến từng người nó yêu thương nhất rời xa,bà Quách lúc này đã bình tĩnh lại,bà lau nước mắt,bước gần đên bên nó ôm nó vỗ về, bà cũng hiểu cảm giác của nó lúc này cũng giống bà. Chấn Nam đã nói với mọi người giấu nó mọi chuyện,tuyệt đối không được nói cho nó biết bệnh tình của mình, cũng chính thằng con trai của bà đề nghị hiến tuỷ cho Lâm Thần,khi Chấn Nam biết căn bệnh của Thần,việc tìm kiếm tuỷ phù hợp rất khó khăn,nhưng có lẽ đây là số phận ông trời sắp đặt,xét nghiệm cho thấy tuỷ của Chấn Nam vô cùng phù hợp để cấy ghép,đó cũng là lúc Nam quyết định hiến tặng. Vì nó biết mình cũng chẳng còn sống được bao lâu,Chấn Nam nói với bà rằng tâm nguyện cuối cùng của con chỉ là “muốn nhìn Thiên Hy sống hạnh phúc,cô ấy đã chịu khổ quá nhiều rồi,chỉ đáng tiếc con không thể sống nhìn cô ấy cười mỗi ngày,nhìn cô ấy sống thật hạnh phúc… nhưng trên kia con sẽ luôn theo dõi cô ấy,cầu nguyện cho cô ấy…”
Nó đã vỡ oà trong nước mắt,nó cứ thế khóc không ngừng ôm lấy bà Quách,tiếng khóc bi thương khiến cả căn phòng ai lấy đều đau lòng…
[bai hát Spring-BTS-Vietsub lyric]“Nhớ em.
Nói ra điều này càng khiến anh nhớ em nhiều hơn cho dù có nhìn vào bức ảnh của em cũng làm anh nhớ đến em.
Thời gian thật tàn nhẫn,anh ghét khi mà chúng ta gặp mặt nhau một lần thôi cũng quá đỗi khó khăn.
Ở đây là cả một mùa đông cho dù có đang là tháng tám.
Trái tim anh đang chạy đua với thời gian trên chuyến tàu băng giá.
Thật muốn nhanh đến bên kia trái đất để nắm lấy tay em,muốn chấm dứt mùa đông này.
Chờ đợi những hạt tuyết rơi,còn phải chờ đợi những hạt tuyết rơi bao lâu nữa thì mới thấy được mùa xuân,người yêu của anh.
Giống như hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí,liệu hoá thành những bỗng tuyết trên bầu trời kia,liệu anh có thể đến bên em nhanh hơn chứ?
Anh phải chờ bao lâu nữa,phải thức bao nhiêu đêm nữa mới có thể thấy em thức dậy nhìn thấy em,gặp em dù chỉ một lần
Xin hãy ở lại đây dù chỉ là một chút thôi
Anh ghét thời gian trôi đi như vậy khiến chúng ta thay đổi,cũng như mọi người đều thay đổi,em biết mà!
Đúng vậy,anh ghét em khi mà em rời bỏ anh nhưng không ngày nào là anh không thôi nghĩ về em.
Thực sự anh rất nhớ em nhưng anh sẽ xoá bỏ em khỏi tâm trí anh, vì đổ lỗi cho em càng khiến anh tổn thương hơn.
Anh cố trút bỏ hình bóng em trong đau đớn như một làn khói trắng.
Anh nói rằng anh sẽ quên em đi nhưng anh lại không thể làm được
Em biết cả mà,em chính là tri kỉ của anh,bình minh sẽ lại đến bất kể bóng tối hay mùa nào cũng không thể tồn tại mãi mãi…
Anh sẽ đến chỉ vì em,đi qua những ngày mùa đông lạnh giá…”