Nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh không nhìn nàng, chỉ dõi mắt về hướng đường núi sâu thẳm yên tĩnh ở xa xa, chậm rãi nói: “Vân Nhi, lòng muội đangrối loạn. Dục tốc bất đạt, càng vào thời khắc mấu chốt càng phải tĩnh tâm nhiều hơn. Chúng ta đang rơi vào bần cùng, người khác sao có thể coi trọng chúng ta. Tùy tiện đi vào Nam Cương, lạ nước lạ cái, dù có muôn vàn diệu kế cũng khó mà thi triển. Mấy hôm trước Nam Cương quyết chiến với Thái phó, huynh đã sớm nhìn ra Thái phó có trò lừa gạt, nếu có thể chỉ huy quân đội Nam Cương, không dám bảo là sẽ thắng, nhưng ít nhất cũng khôngkhiến Thái phó chiếm được món bở lớn như vậy.
Đáng tiếc, tên Nam Cương vương cứng đầu kia cũng chỉ là một kẻ vô dụng không nâng đỡ nổi…
hiện tại Nam Cương vừa bại, chúng ta cũng chỉ còn sót lại một đường duy nhất là Bắc Cương, nếu chưa vạch rõ mưu kế, chuẩn bị đầy đủ mà đã hành động, đến Hung Nô cũng chỉ có thể kiếm được một cái thân phận mưu sĩ thôi, cho dù Bắc Cương đắc thế thì cũng có ích lợi gì cho chúng ta đâu? Cho nên lần này… Nhất định phải nghĩ biện pháp đứng vững gót chân ở Bắc Cương. Hơn nữa, hiện giờ huynh thật hy vọng chiến tranh nổ ra ở biên cảnh, để Vệ tặc đánh thắng Hung Nô vài lần trước, lúc đó Bắc Cương đại loạn, chúng ta mới có cơ hội tốt.”
Cát Vân Nhi biết ca ca nói có lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Thái phó anh tuấn cùng với Vĩnh An công chúa xinh đẹp như tiên nhân, hai người ở trong phòng mây mưa cùng nhau, thù hận trong lòng lại giống như sâu như kiến, không ngừng cắn xé lòng nàng, khiến nàng khó chịu đến mức gần như không thở nổi. Làm hại nàng rơi vào nông nỗi thế này, chính là hai vị như thần tiên quyến lữ kia sao? Thực hận không thể một đao chặt bỏ đầu bọn họ, sau đó cất giữ ở cạnh giường, để mỗi ngày khi mình tỉnh ngủ vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy…
Hơn mười người cưỡi ngựa phía sau chính là tâm phúc trong tâm phúc của Cát Thanh Viễn, đều là kẻ được hắn cứu ra từ trong hoạn nạn, đều trải qua huấn luyện khắc nghiệt, võ nghệ cao cường, lại cực kỳ trung thành tận tâm với hắn, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau. Còn bên trong xe ngựa chính là binh khí cùng với vàng bạc châu báu mà hắn đã lén tích trữ từ lâu.
Suột một ngày, huynh muội Cát Thanh Viễn cùng với hơn mười người hầu cận đi tới một vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh mơn mởn, không có mộtvết vó ngựa giẫm đạp nào, kéo dài đến tận chân trời. Tiến vào thảo nguyên khoảng nửa ngày, một người hầu cận phía sau đột nhiên nói: “Đại nhân, ở xa có man di Bắc Cương.” Cát Thanh Viễn dừng ngựa lại, giương mắt nhìn lên, thấy phía xa ngoại trừ cỏ xanh thì cái gì cũng không có.
Cát Vân Nhi nói: “không có ai mà.”, quay đầu nghi hoặc liếc nhìn người hầu cận kia một cái. Tên tùy tùng đó tên là Cát Trung, hai mắt sáng như đuốc, lộ ra tinh anh, thân hình thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn thẳng về nơi phương xa ngàn dặm xanh biếc, không trả lời Cát Vân Nhi. Cát Thanh Viễn cũng không nói gì, vẫn chỉ nhìn về phía chân trời.
một lát sau rốt cuộc nhìn thấy loáng thoáng vài cái điểm đen. Cát Thanh Viễn quay đầu hỏi: “Có thể nhìn ra những người đó như thế nào không?” Cát Trung lại ngưng thần nhìn, kính cẩn nói: “Có bảy người, cưỡi ngựa đeo cung, mang theo loan đao. Hẳn là bọn cường đạo giả trang binh lính man di Bắc Cương thường hay đi cướp bóc được nhắc tới trong bản báo cáo của Binh mã ty.”
Cát Thanh Viễn nghĩ nghĩ, vỗ tay cười nói: “Vừa đến Bắc Cương, cơ hội liền tự mình dâng đến cửa. Xem ra vận xui của ta rốt cuộc cũng hết rồi, hiệntại là may mắn đang đến.” hắn quay đầu phân phó: “Lát nữa đánh xong thì trói bọn họ lại, đừng để bọn họ thiệt mạng.”
Bóng người xa xa cũng thấy được bọn họ, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến gần. một đám ‘cường đạo’ kẻ nào cũng khoác áo choàng da sói lệch một bên, lộ ra hơn phân nửa bả vai, đại khái là xem bọn họ như dê béo, ô ô oa oa vừa hô vừa cười tiến lại gần. Tùy tùng phía sau Cát Thanh Viễn cũng lao ra bảy người, chặn đứng bọn chúng lại, một chọi một mà chém giết. Những tùy tùng này đều được chọn kỹ lựa khéo, cưỡi ngựa bắn cung hết sức thành thạo, bọn ‘cường đạo’ man di bình thường sao có thể đối phó, chỉ qua vài chiêu, bọn ‘cường đạo’ đều bị đánh rơi khỏi ngựa, không đứng dậy nổi.
Những người hầu cận mà Cát Thanh Viễn mang theo khi trốn khỏi kinh thành đều là nhân tài, thông hiểu nhiều tiếng địa phương. một người trong số đó truy hỏi từng người một của đám ‘cường đạo’, quay về bẩm báo: “Đại nhân, những người này là một trong ba bộ lạc lớn của Bắc Cương, bộ lạc Mạt Nhi Cáp. Bởi vì bất mãn Hưu Đồ Hoành cả người và tiền đều có, cho nên gần đây thường phái người đi cướp bóc.” Cát Thanh Viễn lập tức lệnh cho vài tên ‘cường đạo’ dẫn đường đi đến bộ lạc Mạt Nhi Cáp. Đám ‘cường đạo’ biết có thể lưu lại mạng nhỏ, hết sức vui sướng dẫn đường cho họ.
Cát Thanh Viễn đi theo phía sau bọn chúng, khóe miệng hơi mang theo ý cười, nhìn qua không hề giống với một kẻ bần cùng phải sống đầu đường xó chợ. Cát Thanh Viễn ngủ đông mấy năm, khổ tâm kinh doanh, có vô số mật thám mai phục ở kinh thành, Nam Cương và Bắc Cương, nên cực kỳ rõràng tình hình ở Bắc Cương. Bộ lạc Mạt Nhi Cáp chính là một trong ba bộ lạc lớn của Bắc Cương, do con cả của lão vương, Hưu Đồ Vũ thống lĩnh. Sau khi lão vương chết, Hưu Đồ Vũ tranh đoạt ngôi vương với đệ đệ Hưu Đồ Liệt nhưng lại thua trận, chật vật thoát khỏi vương trướng, trở lại bộ lạc. Hưu Đồ Liệt “huynh đệ tình thâm”, sau khi lên ngôi vẫn nhớ mãi không quên vị đại ca này, phái ra đại quân mời “Hưu Đồ Vũ” quay về vương trướng ôn lại tình xưa. Hưu Đồ Vũ rơi vào đường cùng, không thể không mang theo bộ lạc rời khỏi nơi ở, lang thang trên thảo nguyên, tránh né truy binh của Hưu Đồ Liệt…
không ngờ vừa vào thảo nguyên đã có ngay một món bở lớn rơi ngay đầu mình! Trong đôi mắt thâm thúy của Cát Thanh Viễn lóe ra ánh sáng quỷ dị, có lẽ, giai nhân trong cung Phượng Sồ đã nhận được thư hắn tự tay viết, không biết một đêm này nàng có yên giấc không?
Hai ngày sau Thái phó đại quân sẽ về tới kinh thành, quan viên Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị lễ mừng khao quân. Chiến dịch thảo phạt Nam Cương lần này sinh ra một sức chấn động vô cùng lớn, kết quả thắng lợi nhanh chóng vượt qua dự kiến của rất nhiều người phản đối nam chinh, điều này làm cho danh tiếng của Thái phó lại tăng vọt một lần nữa. Do đó đám lão thần Đại Ngụy trung thành ngày đêm không thể yên giấc, lần này Thái phó trở về, có thể nào sẽ thừa dịp khí thế đang tăng cao này mà phế bỏ Hoàng đế, tự mình xưng đế hay không?
Mà Khâu Minh Nghiên cảm thấy Thái phó đại nhân anh minh thỏa đáng như thế, chỉ cần vừa nghĩa đến chuyện khi Thái phó hồi kinh liền có thể danh chính ngôn thuận mà thuận nước đẩy thuyền, trên mặt Khâu đại nhân trước giờ vẫn không có biểu cảm gì như một cái bàn đá, cũng không khỏi hiệnlên vài phần vui mừng. Ngay cả các thiếu nữ không rành thế sự đang chơi bài, cũng rôm rả thảo luận về những chuyện liên quan đến tiệc mừng khao quân, bàn tán ngày đó phủ mình sẽ thuê cửa sổ của cửa tiệm nào ngay sát đường, không cần phải chen chúc trong đám đông ồn ào mà cũng có thể nhìn rõ tư thế hiên ngang oai hùng của các tướng sĩ khải hoàn trở về, rồi thì mình nên mặc quần áo kiểu gì, để lúc đứng ở cửa sổ bắt mắt thêm mộtchút…
Niếp Thanh Lân chơi bài hoa nửa ngày, cũng có chút mệt, nhóm quý nữ vừa thấy công chúa không có tinh thần chơi nữa, đều thức thời đứng dậy cáo lui. Công chúa tiễn bước nhóm bạn chơi bài xong, liền quay trở về trong cung Phượng Sồ.
không biết vì sao, nghĩ đến hai ngày sau người nọ trở về, trong lòng nàng cũng có chút bối rối. Lại bởi vì mảnh giấy tràn đầy ác ý thình lình nhận được kia, mà trong lòng khó có thể vui sướng.
Rửa mặt chải đầu xong, bôi lên mật cao cho người thơm tho, chải mái tóc dài buông rơi bên bờ vai, lại phân phó Đan ma ma đốt một ít trầm hương an thần, sau đó ngã xuống giường trong màn khói lượn lờ mông lung.
Cũng không biết đến lúc nào, cơn buồn ngủ vừa mới ập tới, thì một cỗ mùi hương nam nhân khác hẳn mùi trầm hương trong phòng thoang thoảng bay vào trong mũi nàng… Niếp Thanh Lân lập tức tỉnh táo lại, tờ giấy hôm qua nhất thời hiện lên trong đầu, chẳng lẽ…
Khi một bàn tay to sờ đến người nàng, Niếp Thanh Lân gom đủ sức lực, móng tay dài mới dưỡng dạo này cũng rất có ích, hung hăng cào xuống mặt người kia, đồng thời lớn tiếng kêu gọi: “Đan ma ma, cứu mạng!”
Đan ma ma nghỉ ngơi ngay tại trắc gian bên ngoài, nghe thấy thanh âm ở phía trong có vẻ bất thường, lập tức phi thân chạy vội đi vào.
Trong phòng nhất thời bị ngọn đèn trên tay rất nhiều cung nhân chạy vào chiếu sáng trưng.
Chỉ thấy tên hái hoa tặc bị bắt gian trên giường phượng của công chúa còn chưa đổi quân phục, khuôn mặt anh tuấn sau khi trải qua trận chém giết ở Nam Cương vẫn còn bình yên vô sự, nhưng vừa trở về thì lại bị thương trên giường của mỹ nhân, vài vết cào nhìn cực kỳ rõ nét.
một đôi mắt phượng mê người phẫn nộ nhìn một đám người mang vẻ mặt khó tin đứng đầy phòng, thấy cung nhân vẫn còn kẻ sau nối kẻ trước ào ạt tiến vào, trầm thấp quát lạnh: “Cút hết ra ngoài cho bản Hầu!”
Vì thế Đan ma ma lại đồng tình liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú gian khổ của Thái phó đại nhân một cái, lại nhìn tiểu công chúa dường như cũng đang kinh ngạc, liền chặn lại đám cung nhân đang dâng lên như nước thủy triều, lui ra ngoài, đồng thời đóng chặt cửa cung.
Tính ra cũng đã vài tháng không gặp, Thái phó chưa bao giờ thích hao phí óc tưởng tượng vào mấy chuyện nữ nhi tình trường thế này, nhưng trong thời gian ngày ngày đêm đêm trên lưng ngựa chạy gấp trở về, cũng từng vô số lần mơ mộng đến cảnh hai người gặp lại.
Nghĩ đến nơi ngọt ngào ấy, mệt mỏi khắp người như biến mất tăm, cuối cùng dứt khoát tách khỏi đoàn quân, dẫn theo bộ hạ thân tín của mình ròng rã phi nhanh, lén về kinh thành trước thời hạn hai ngày.
Bởi vì lúc trước hắn đã gửi thư, báo cho Trứng gà biết mình sẽ về sớm hơn, mong nàng kiên nhẫn chờ đợi, cùng nhau trải qua đêm đẹp, an ủi nỗi khổ tương tư. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thật vất vả chạy tới Phượng Sồ cung, tiểu Trứng gà kia lại nâng tay tàn nhẫn cào hắn một phát như vậy.
Chẳng lẽ… nàng vốn không hề có nhớ nhung gì với mình sao?
Niếp Thanh Lân nhìn ánh mắt của Thái phó đại nhân còn dọa người hơn cả mãnh hổ, cũng có chút luống cuống, nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, hôm nay không sơn móng, mấy đốm đỏ đỏ hiện rõ trên đó. Nàng vội vàng lấy khăn đặt bên gối đầu, lại gần lau vết máu trên mặt Thái phó đại nhân, miệng lẩm bẩm nói: “Thái phó toàn dọa người như thế, nửa đêm mò tới trước giường Bản cung, bảo sao lại không hiểu lầm cho được?”
Vệ Lãnh Hầu hừ lạnh một tiếng, nhẹ nắm cánh tay của nàng, ôm lấy nữ nhân nhỏ bé mềm mại mà mình đã nhớ nhung vô số ngày đêm: “Ngoại trừ bản Hầu, còn có ai dám cả gan leo lên giường công chúa chứ. Mấy tháng không gặp, không ngờ bàn tay nhỏ nhắn của công chúa lại lợi hại như thế, chẳng lẽ theo Đan tướng quân học cầm nã thủ sao? Lát nữa phải dùng dây thừng buộc chặt lại mới được…”
Niếp Thanh Lân bị ôm vào trong khuôn ngực cường tráng to lớn của nam nhân, đột nhiên vô cớ cảm thấy an lòng. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn nam tử anh vĩ đã lâu không gặp này, ngoại trừ mấy vết thương mới có kia, thì mặt mũi vẫn như tranh vẽ, trong đôi mắt phượng khẽ hếch bắn ra một luồng ánh sáng nóng rực khó tả, bên dưới cái mũi cao thẳng là bờ môi mỏng hơi nhếch, dụ dỗ mời gọi khiến người ta muốn làm chút gì đó với nó.
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đôi môi mỏng kia đã bắt đầu hành động, chậm rãi dán vào môi mình, hôn nhẹ vài cái như đối với một món trân bảo dễ vỡ, sau đó khó dằn nổi mà hôn sâu, cái lưỡi nóng rực như trăn trườn vào, quấn lấy lưỡi nàng, mạnh mẽ đấu vật. Niếp Thanh Lân bị động mở ra đôi môi anh đào của mình, tiếp nhận vị khách bất ngờ đến vào đêm hôm khuya khoắt này, chỉ cảm thấy tất cả máu trong thân thể mình dường như cũng vì đầu lưỡi trêu chọc mà sôi trào lên.
Mùi xạ hương nồng đậm trên thân nam tử kia hoàn toàn thay thế mùi trầm hương khiến người ta buồn ngủ đang lởn vởn đầy phòng, cùng nhau kích thích dục niệm đã ngủ đông trong một thời gian dài.