Chùm tia hắc ám ngưng tụ, hình thành vầng hắc loan nguyệt to chừng trăm trượng ở đầu ngón tay Khâu Thái Âm. Khí tức âm hàn phát ra khiến không gian bị đóng băng.
Lũ lũ chất dịch hắc loan nguyệt rơi xuống, ăn mòn không gian, biến mất không thấy đâu, cho thấy lực ăn mòn rất dữ dội.
– Thái Âm thần thuật, Thái Âm Nguyệt!
Khâu Thái Âm hờ hững khẽ nói, hắn búng ngón tay, hắc loan nguyệt liền xuyên không gian, lao tới đập vào ngọc đỉnh xanh biếc!
“Bùm!”
Tiếng nổ như cơn hồng thủy đập vào nhau, không gian rúng động.
Khán giả ngẩng cổ mỏi mắt nhìn, không gian vặn vẹo kịch liệt, hai đòn công kích phóng thích năng lượng triệt tiêu đối phương.
Nhanh chóng thấy được đòn thế của Khâu Thái Âm mạnh mẽ hơn chiếm được thượng phong, người ta có thể thấy trong luồng sáng xanh ngọc, đã bị hắc hàn băng len lỏi vào trong.
Sắc mặt Tần Chung dần tái nhợt.
– Ta đã nói ngươi không phải là đối thủ của ta.
Khâu Thái Âm cười nhạt lạnh lùng, ấn pháp biến đổi.
“Ầm!”
Hắc loan nguyệt tăng mạnh hàn khí, xuyên qua bầu trời, để lại ngọc đỉnh xanh biếc thủng một lỗ to, vỡ tan thành vô số đốm sáng, nổ tung giữa trời.
Ngọc đỉnh bị phá, Tần Chung mặt trắng bệch, mất sức phun máu.
Khâu Thái Âm lạnh lùng biến mất, Thái Âm pháp thân của hắn đột nhiên lôi ra một thanh hắc trường mâu từ trong cơ thể, cong người phóng vút đi.
Hắc mâu phóng tới Ngọc Đỉnh pháp thân, nhanh như chớp cắm phập vào đối phương. Bên trong Ngọc Đỉnh pháp thân, hắc hàn khí xâm nhập, lan từ trong ra ngoài, làm cho pháp thân xanh ngọc nhanh chóng hóa đen, đóng băng.
Tần Chung kịch biến.
– Tự lo cho mình trước đã!
Giọng cảnh báo lạnh như băng vang lên, Khâu Thái Âm xuất hiện trước mắt Tần Chung, ánh mắt lăng lệ, cước kình ác liệt mang theo tàn ảnh liên miên như điện đóng dấu vô số lên ngực Tần Chung.
Trúng phải trọng cước, Tần Chung phun máu liên tục, như quả sung rụng thẳng từ bầu trời, để lại một vệt nứt dài cả ngàn mét trên Phong Vương đài.
“Bùm”
Tần Chung trúng đòn, Ngọc Đỉnh pháp thân cũng vỡ nát tan.
Cả khu vực an tĩnh, khán giả kinh động trước trận chiến chóng vánh này. Không ai ngờ Tần Chung lại bại cấp tốc mà thê thảm tới vậy.
Chư vương cũng trừng mắt, thực lực Khâu Thái Âm đúng là không thể coi thường.
Mục Trần và Cửu U đều nhăn mày, Tần Chung không phải đối thủ của Khâu Thái Âm.
Thái Âm pháp thân nhạt đi rồi biến mất, Khâu Thái Âm khoanh tay trước ngực, chậm rãi hạ xuống Phong Vương đài.
Hờ hững nhìn đối thủ. Ăn trọng cước của hắn, thêm hàn kình thâm nhập, đừng nói đứng dậy, ngay cả cục cựa Tần Chung cũng không còn sức nữa là.
Kết quả trận đấu hiển nhiên đã rõ ràng.
Đánh bại Tần Chung, Khâu Thái Âm nhìn lên chỗ Mạn Đà La đang ngồi, cúi mình cung kính, lễ phép thưa chuyện:
– Vực chủ đại nhân, Phong Vương chiến đã có kết quả rồi chứ?
Lời vừa dứt, khán giả nhìn qua Mục Trần, hắn là người thứ ba được ban cho tư cách phong Vương giả.
Vậy mà Khâu Thái Âm hoàn toàn bỏ qua không thèm đếm xỉa tới hắn.
Khâu Thái Âm cũng không cho rằng Mục Trần có thể ngăn cản hắn được phong Vương giả.
Người ta nghi hoặc là thế, Mục Trần vẫn bình tĩnh không đổi sắc, miệng khẽ mấp máy.
– Mục Trần… hay là tính toán lại một chút.
Sau lưng hắn, Đường Băng hơi chần chứ lên tiếng. Khâu Thái Âm trình diễn thực lực siêu tuyệt, nàng cũng không khỏi lo lắng cho Mục Trần.
Khâu Thái Âm chân chính là cường giả Chí Tôn ngũ phẩm, trừ phi Cửu U đối đầu, chứ không thì Cửu U cung khó có ai là đối thủ của hắn.
– 20v Chí Tôn linh dịch đã đầu tư cho ngươi, coi như quà tài trợ đi.
Đường Băng nói tiếp.
Mục Trần chưng hửng nhướng mày, cảm thấy khó tiêu với thói hám tiền của cô nàng…
Cửu U cũng cau mày nói với hắn:
– Tần Chung cũng không phải đối thủ của hắn, nếu ngươi lên, e rằng phần thắng cũng không lớn.
Nàng khá hiểu tính cách của hắn, nhưng Khâu Thái Âm không thuộc hạng đối thủ mà Mục Trần với thực lực Chí Tôn tam phẩm có thể đối phó.
Toàn trường yên tĩnh, mọi ánh mắt đều nhìn Mục Trần, thậm chí cả Mạn Đà La cũng quan sát hắn.
Dường như mọi người đang chờ ý kiến của Mục Trần.
Hắn hít một hơi, chợt mỉm cười, không hề sợ hãi.
Thấy hắn cười, Cửu U và Đường Băng đều biết hắn định làm gì.
Mục Trần nhún chân, thân hình thoắt cái đã lên Phong Vương đài, hướng tới Khâu Thái Âm ôm quyền mỉm cười, giọng bình thản vang lên.
– Cửu U cung Mục Trần, thỉnh Khâu tông chủ chỉ giáo.