“Tôi đã cho người đến khách sạn mà các người ở, e là lúc này bạn gái của cậu đã bị hại thê thảm rồi.”
“Tôi nói cho cậu biết, mấy cái tên mà tôi sắp xếp đi đến đó, mỗi người trong số bọn họ đều là những tên đào hoa bậc nhất, bạn gái của cậu lại xinh đẹp như thế, có thứ cho bọn họ chơi rồi.”
“Giang Nghĩa, cậu giết tôi thì sao chứ, kết quả không phải là sẽ đau khổ cả đời à?”
“Trong trận chiến này, phần thắng chẳng thuộc về ai.”
“Ha ha ha ha.”
Thủy Thanh Diệu liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, cho là sau khi mình nói ra lời này thì sẽ khiến Giang Nghĩa cảm thấy tức giận, sợ hãi.
Đối phương càng tức giận, ông ta càng vui vẻ.
Nhưng điều khiến Thủy Thanh Diệu bất ngờ đó chính là Giang Nghĩa không hề nhúc nhích tí nào, giống như là không nghe thấy, tự mình ngồi ở trên ghế uống rượu, mắt điếc tai ngơ đối với những lời Thủy Thanh Diệu nói.
Điều này khiến ông ta cảm thấy khó mà nắm bắt.
Sau khi bạn nói một lúc lâu, phản ứng nào khiến người nói chuyện không thể chấp nhận được nhất?
Ủng hộ bạn? Không phải.
Phản đối bạn? Cũng không phải.
Là im lặng, nghe thấy nhưng lại xem như không nghe thấy, làm như những lời bạn nói là gió thoảng qua tay, gió thổi qua liền biến mất.
Phản ứng của Giang Nghĩa làm Thủy Thanh Diệu tức muốn nổ tung.
Ông ta hét lên với Giang Nghĩa: “Nè, cậu không nghe thấy lời tôi nói hả? Tôi đã sắp xếp người đi đối phó bạn gái cậu, cho dù bây giờ cậu có lập tức dẫn người đến đó thì cũng không kịp rồi, cậu không có phản ứng gì à?”
Giang Nghĩa vẫn xem như không nghe thấy, tự mình rót rượu cho bản thân.
“Giang Nghĩa, cậu nói một câu đi!”