Nến trên bánh kem đã được đốt lên, phía sau ánh nến lập lòe là Thịnh Thế – người mà Cố Lan San cho rằng đang chiến tranh lạnh với cô và biến mất một cách khó hiểu.
Lúc Cố Lan San còn đang kinh ngạc thì thư ký của Thịnh Thế vốn vẫn ở cùng cô dẫn đầu vỗ tay hát lên khúc hát mừng sinh nhật.
Những người khác cũng hát theo.
Trên bãi biển vang lên tiếng hợp ca mừng sinh nhật hòa vào tiếng sóng biển, bất ngờ đánh vào lòng Cố Lan San. Lêquy1đo2^n
Sau khi tất cả mọi người hát xong thì ôm quà và cầm hoa tươi đưa đến trước mặt của Cố Lan San, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ, hơn nữa mỗi người đều nói chúc mừng:
“Cô Cố, sinh nhật vui vẻ!”
“Bà chủ, sinh nhật vui vẻ!”
Cố Lan San đứng đó ngẩn người, căn bản không biết miêu tả tâm trạng của cô lúc này như thế nào, cô chớp mắt một lúc mới khẽ kéo môi nói: “Cám ơn!”
“Cô Cố, cô không biết, anh Thịnh vì bữa tiệc sinh nhật này mà trước khi tới Maldives đã lên kế hoạch, khi chúng ta vừa tới đây đã vội vàng bắt tay vào làm, chỉ sợ không kịp!”
“Anh Thịnh nói sinh nhật của cô bị trễ mấy ngày, xem như là đền bù cho cô nên mọi người đều chuẩn bị quà sinh nhật cho cô!”
Từng câu từng chữ của mọi người đã giúp Cố Lan San hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc này Cố Lan San mới chậm rãi quay đầu nhìn Thịnh Thế đang đứng sau chiếc bánh kem, ban đầu anh vì đánh Hàn Thành Trì mới động đến vết thương sau lưng nên phải vào bệnh viện, vì vậy bỏ lỡ sinh nhật của cô, anh nói anh sẽ bù lại cho cô, mặc dù lúc đó miệng cô đã nói được nhưng chính cô cũng đã sớm quên, thậm chí cũng không quá coi trọng, không nghĩ lúc đi tới Maldives, anh thật sự đền bù một bữa tiệc sinh nhật cho cô, thậm chí còn long trọng và bất ngờ như thế!
Cố Lan San vừa kinh ngạc vừa vui đến khóc, cô nhìn Thịnh Thế, thấy người đàn ông này đi vòng qua chiếc bánh kem, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, anh đưa một hộp quà và một bó hồng màu xanh lam xinh đẹp đang cầm trong tay cho cô, anh nhìn vào mắt cô, dưới ánh nến cực kỳ sáng ngời, anh còn vui vẻ nở nụ cười nói: “Sở Sở, chúc mừng sinh nhật muộn, sinh nhật vui vẻ!”