“Minh Tâm nói cho anh rồi à?”
“Anh… anh chỉ hỏi vậy thôi.”
“Là thế đó. Phát triển thuận theo tự nhiên thôi.”
“Em… Em thích anh ta sao?”
Kỳ thực Ôn Mạc Ngôn muốn hỏi, buổi tối hôm đó cô uống say như chết, khóc lóc thảm hại, miệng một mực nhắc tên một người không biết đó là ai?
Khi cô ấy nhắc tới đối tượng xem mắt, trong mắt không hề có chút tình cảm nào. Anh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn ra được Bạch Thư Hân thực ra không thích người kia.
Nhưng tùy ý để phát triển tình cảm theo tự nhiên không phải đến cuối cùng là muốn thành một đôi hay sao?
Trong thế giới của Ôn Mạc Ngôn không có nhiều thứ phức tạp như vậy.
Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Về sau người mà anh tìm nhất định phải là người mà hai bên cùng có tình cảm với nhau.
Nếu đối phương không thích mình, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Mà Bạch Thư Hân như vậy…
Không phải là coi tình cảm như một trò đùa hay sao?
“Thích có thật sự quan trọng như vậy không? Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà. Ở với nhau chỉ cần có thể hòa thuận là được rồi.”
Cô ấy thản nhiên nói.
“Vậy… Nếu như đơn phương… trong lòng đơn phương thích người khác…
cũng có thể vui vẻ ở cùng người đàn ông khác được sao?”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng nói.
Vừa dứt lời, Bạch Thư Hân đập mạnh cái dĩa xuống đĩa mỳ, kêu keng” một tiếng “Câu này của anh là sao? Anh đã biết được gì rồi? Ai nói cho anh biết, là Minh Tâm phải không?”