Lúc này lực lượng qcuar nàng quả nhiên mạnh hơn rất nhiều, thân thể khẽ động không gian nghiền nát, dĩ nhiên đã là cao thủ Phá Không Cảnh sơ kỳ!
– Tới phiên ta động thủ!
Thấy Vân Huyên đi tới, dường như nàng chưa phát hiện chưởng giáo ấn đã mất đi, Nhiếp Vân lắc đầu, lúc này đi hai bước tới trơớc mặt nàng.
– Nhiếp Vân, ta muốn ngươi chết! Ân?
Nhìn thấy Nhiếp Vân không trốn mà dám đi tới trước mặt nàng, hai mắt Vân Huyên biến thành đỏ rực, tinh thần khẽ động câu thông nạp vật đan điền muốn lấy chưởng giáo ấn ra, lại đột ngột phát hiện ngọc ấn đại biểu quyền lợi đã biến mất không còn.
– Là ngươi…
Tìm không thấy chưởng giáo ấn, Vân Huyên lập tức hiểu ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh và trợn mắt nhìn sang.
– Ha ha, là ngươi quá xem thường ăn trộm!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, đột nhiên hắn ra tay!
Hô!
Lần này hắn ra tay nhìn như uy lực không lớn, lại không thấy đám mây đầy trời, cũng không có bất kỳ khí lãng chấn động nhưng mỗi chưởng đánh lên người Vân Huyên đều làm nàng trốn không thoát.
Không có chưởng giáo ấn, Vân Huyên cũng chỉ là người vừa đột phá Phá Không Cảnh, hiện tại Nhiếp Vân có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, có chênh lệch không gì sánh được.
– Ngươi đang làm gì đó? Ah… Tu vi của ta, thực lực của ta…
Nhìn thấy Nhiếp Vân công kích, sắc mặt Vân Huyên biến thành tái nhợt, nàng phát ra tiếng thét chói tai.
Nàng cảm giác mỗi chưởng của Nhiếp Vân đánh tới đều làm tu vi của nàng giảm xuống, vừa rồi thiên tân vạn khổ mới vượt qua lôi kiếp, đạt tới Phá Không Cảnh, chỉ hai chưởng đã đánh nàng thànhNạp Hư Cảnh đỉnh phong!
Ba ba!
Không để ý tới nàng thét lên, Nhiếp Vân tiếp tục vỗ xuống, mỗi chưởng đánh tới đều làm nàng giảm một cấp bậc, không đến ba phút liền từ cường giả tuyệt thế Phá Không Cảnh biến thành tiểu nhân vật Khí Hải Cảnh.
Sở dĩ Nhiếp Vân đợi nàng đột phá mới động thủ chính là muốn tạo chướng ngại đột phá cho nàng, thời điểm nội tâm đạt tới đỉnh phong nhất lại té xuống đáy cốc, làm cho nàng hiểu,…
Thiên Huyễn là huynh đệ của ta, không ai có thể trêu đùa hắn như hài kịch.
– Nhiếp Vân, chỉ cần ta không chết, nhất định sẽ phanh thây xé xác ngươi.
Cảm nhận được lực lượng trên người cướp đoạt, cảnh giới không ngừng giảm xuống, sắc mặt Vân Huyên dữ tợn, nàng rống to một tiếng, không còn bộ dạng xinh đẹp và lãnh diễm, ngược lại nàng biến thành đàn bà chanh chua, cũng không còn chút hàm dưỡng nào.
Mới vừa rồi bị đánh thành đầu heo cũng không thốt ra một tiếng, hiện tại nàng bắt đầu chửi đổng, mất đi thái độ bình thường, nói rõ lòng tự tin của nàng sụp đổ và sắp phát điên.
Khí Hải Cảnh, mặc dù là Chí Tôn đỉnh phong nhưng khác biệt với Bí Cảnh thất trọng Phá Không Cảnh quá lớn, Vân Huyên làm người lạnh lùng, tính tình cao ngạo, lòng tự trọng rất mạnh, từ đỉnh phong bị đánh rơi xuống đáy cốc, loại dày vò này còn khó chịu hơn giết nàng.
– Yên tâm đi, Thiên Huyễn đã mở miệng, ta sẽ không đánh chết ngươi, nếu không đánh chết thì cứ để sống thêm trăm năm là được.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn vẫn không dừng tay.
Hắn muốn chính là hiệu quả như vậy.
Đối phó cừu nhân cũng không phải cứ giết mới có thể cảm thấy giải hận, cứ để kẻ đó tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm nhưng sống tàn, từ đó mới thống khoái.
Ngươi không phải cao ngạo sao? Không phải xem thường Thiên Huyễn sao? Không phải muốn giết ta sao? Vậy bây giờ ta đánh ngươi thành phế vật, như vậy ta sẽ xé nát cao ngạo và tự tôn của ngươi không còn sót lại thứ gì.
Đối phó với loại nữ nhân tự cho rằng mình siêu phàm và tự cho là đúng này phải vẽ mặt, phải đánh hung ác, muốn động thủ cũng phải đánh nát tự tin của nàng ta, không cho nàng cơ hội phản kháng.
– Ngươi không phải người, là ác ma, là ma quỷ!&